Bà nói ngày mai sinh nhật của con Ba. Ông ngồi nơi bàn viết, không viết, ngó mông lung thấy đứa con gái của mình ở cầu thang Chợ Mới. Chiếc áo lain rách loài cùi chỏ. Mắt nhìn quanh. Tay cầm chiếc đèn ngôi sao giữa dòng người qua lại. Chiếc đèn cứ giữ níu bàn tay bé nhỏ vì không người mua. Đường về xóm nhỏ. Chiếc đèn nhảy múa theo nhịp đạp rã rời. Trăng dọi trong sáng tiếng con cười...Dâu bể nổi trôi. Cô bé ngày xưa, trong lòng ông, vẫn chưa từng dâu bể...
Bài viết 100 chử này là của ba làm tặng nhân ngày sinh nhật. Mang lại kỷ niệm tuổi thơ ngày nào. Bây giờ ngồi nghĩ lại thì thấy tội nghiệp vậy chớ chắc chắn khi còn nhỏ mình không hề nghĩ vậy. Chắc trong cái đầu non nớt ngày đó, cầm mớ lồng đèn đứng bán ngoài cầu thang chợ chỉ là một hành động đơn giản để sinh tồn như hít thở không khí vậy. Cám ơn ba mẹ, dù ở khúc quanh nào của cuộc đời, cũng dõi mắt trông theo bước chân con trẻ.
No comments:
Post a Comment