Thursday, February 8, 2007

tết

quê nhà uống rượu gạo
quê mới uống bia lon
cũng là men Xuân cả
cho vui ba ngày Xuân!

tìm đâu men rượu cũ
nên tạm uống bia lon
cũng đủ vừa chếnh choáng
để ôn- cố-tri- tân...
(Đón Tết quê Xa- Trần Huy Sao)
Có đâu chừng mấy năm, Tết biến mất khỏi cuộc sống gia đình tôi. Giờ ngồi ráng nặn óc nhớ lại những ngày mới sang Mỹ, gia đình tôi ăn Tết thế nào? Chỉ là một khoảng đen mịt mùng, không thể nào nhớ nỗi. Thì Tết khi đó, chỉ là một ngày bình thường. Vẫn chạy đua với những hối hả, bận rộn của cuộc sống thường ngày. Đối với ba mẹ tôi, Tết có nghĩa là làm quần quật trong chợ từ sáng tới tối mịt với những khó chịu, chì chiết của khách hàng. Đối với anh em tôi, Tết càng trôi qua thầm lặng vì không còn dịp được ngồi trông nồi bánh tét với ba và không có bạn bè để rong ruổi ba ngày Tết.
Những năm đó, có nghe bài “Ly Rượu Mừng” đến mấy chục lần, cái cảm giác nôn nao, rạo rực vẫn ở mãi tận nơi nào. Ba gọi đây là cái đất “tạm dung” nên cái gì cũng khoảng cách, xa lạ. Mẹ có năm mang về đâu cây mai giả, mua mấy cái bánh tét gói bằng giấy aluminum, không mùi không vị. Đêm giao thừa, trước khi đi ngủ, ba vẫn viết tờ giấy để lại trên bàn dặn anh em tôi sáng đi làm nên khởi hành hướng nào và một phong bao lì xì. Tết cứ thế, đi qua lặng lẽ.
Giờ đây, anh em tôi có đứa đã có gia đình riêng, cuộc sống cũng có phần đỡ vất vả. Dù thế nào đi nữa, tụi tôi cũng đã chọn đây làm quê hương thứ hai rồi (nhưng tôi thầm hiểu, đâu đó trong tiềm thức, ba mẹ tôi vẫn xem đây là đất “tạm dung’ vì họ thỉnh thoảng vẫn mơ về cuộc sống sau khi về hưu là một ngôi nhà nhỏ ở Việt nam, gần gụi với mảnh đất chôn nhau, cắt rốn của mình). Tết lại trở về và ngày càng rộn ràng. Mẹ bây giờ đã biết chổ đi chợ Tết, mua về những chậu cúc nở vàng rực, những cành mai vàng trổ bông đúng dịp Tết, những cái bánh chưng vuông vức, bánh tét gói bằng lá chuối, thơm lựng. Sắp Tết, mẹ chẻ cà rốt, phơi củ cải, và kiệu làm dưa món, còn kho thêm nồi thịt kho măng, mềm rục. Ba thì dọn dẹp cái trang thờ bé xíu để chuẩn bị đón ông bà về ăn Tết. Mùng một đi chùa hái lộc, rồi nghe mấy đứa cháu nội, ngoại ngọng nghịu chúc Tết rồi chìa tay xin lì xì.
Nhưng cũng phải thú nhận, cho dù bánh chưng ở đây gói có xanh mấy đi nữa, mai ở đây có vàng hơn, bông to hơn, dưa hấu có ăn bốn mùa nhưng sao không thấy ngon bằng khi còn ở quê nhà. Tết có cho là đầy đủ, cũng còn thiếu mất đi một cái gì đó, không diễn tả được. Chắc lại là nỗi nhớ quê.
P.S. Happy Birthday to chị Hồng. Old enough to go to the casino? :-)

No comments: