Monday, February 12, 2007

vẽ tranh

Anh hay hỏi lẩn thẩn mỗi khi hai đứa ngồi với nhau, “Sao em lấy anh vậy?” Cái câu này không có hàm ý gì, chỉ muốn ngồi nhớ lại tại sao hai đứa rốt cuộc lại ở chung nhà, nằm chung giường. Còn khi giận, cãi nhau mà hỏi câu hỏi này thì khác à! Tại vì lắm lúc bực mình, giận nhau, hỏi không trúng không trật một câu vậy cho đỡ tức vậy mà.
Sao tôi lại về với anh? Nói ra thì có hơi lẩn thẩn thiệt. Tôi về với anh vì một bức tranh, mà bức tranh đó có ba má anh làm nhân vật chính. Thiệt đó. Số là ngày còn coi nhau như bạn, tôi tình cờ đi dự một buổi ca nhạc từ thiện và ngồi sau lưng ba má anh. Thấy ba anh lăng xăng rót trà, đưa bánh cho má anh ăn rồi kéo ghế, ngồi bên cạnh bà, cùng bà trò chuyện với mấy bà bạn ngồi bên. Cái hình ảnh đó giản dị, không màu mè mà sao toát lên cái thương yêu, đầm ấm của một cuộc sống gia đình bình dị và hạnh phúc. Không biết tại nắng chiều làm tôi hoa mắt hay tại óc tưởng tượng của tôi hơi phong phú nên tôi ngồi tự vẽ lên trong đầu một bức tranh trong đó có tôi và anh giống như “bức tranh sống” mà tôi vừa chứng kiến. Nè, đừng lầm tưởng tôi thích cái cảnh “hầu hạ” cơm bưng, nước rước đó đâu. Sau đó vài năm, mới quyết định theo anh về để thực hiện cái bức tranh mà tôi mường tượng hôm nào. Biết rằng để khắc họa cái hình ảnh giản dị mà đầm ấm của ba má anh chiều đó, tôi và anh phải bỏ ra hơn bốn chục năm với biết bao nhiêu vui buồn, sướng khổ.
Gần bảy năm nay, anh và tôi, vẫn còn đang cùng nhau pha màu, căng vải để vẽ bức tranh của mình. Thì dĩ nhiên là việc vẽ tranh chỉ là trừu tượng thôi để cho cuộc sống thêm thi vị, màu mè đó mà. Còn thực tế thì cũng va chạm lộp cộp, lúc vui lúc buồn, cũng chẳng thiếu những lúc nghi ngờ với những quyết định của mình. Như những ngày này đây, anh tô màu xám xịt, tôi cũng không muốn vẽ bông hoa lên đó làm gì, muốn hỏi nếu anh muốn ngừng cọ, không vẽ nữa, tôi cũng sẽ làm theo. Rồi thì tôi biết màu xanh của con trai và màu hồng của con gái, như bao lần, sẽ là lý do tôi cầm cọ vẽ tiếp những nét họa của mình dù trái tim có lúc đau như có ai quẹt phết lên đó những mảng tối của cuộc đời.

4 comments:

Anonymous said...

Cha`o la`m quen Ms. Zen

Mi`nh cu~ng ca^`m co. 6 na(m ro^`i, tha^.t thi'ch ca'i post na`y cua? ba.n ddo'. Chia xe? nhu*~ng nga`y xa'm xi.t, coi ddo' nhu* la` nga`y mi`nh ta^.p ve~ ba(`ng than charcoal cho ddo*`i the^m mu`i vi. ba.n nhi?

zen said...

Chào chị... Anonymous,
Cám ơn chị đồng cảm với khúc xám xịt của mình. Thì vậy thôi chị ơi, đâu phải lúc nào cũng vui như tết đâu chị, đang học chấp nhận hiện thực đấy :-)

Anonymous said...

Chào Ms Zẹn

Xin làm quen .. biết được blog của ms Zen qua blog của Msnguyen ..Rất thích đọc những bài của Zen .. những câu chuyện của 2 bé, và rất thích post này .

Mich

zen said...

À chị Mich, đang phục tài chị vì chị có đến 3 nhóc tì (không kể đức ông chồng). Con đang tập nói, nói nhiều cái nhịn cười không được mà mình không dám post lên, sợ người ta kiện đấy chị...