Tuesday, March 6, 2007

Arizona

Trở về từ Arizona, bệnh cả nhà. Thiệt là một chuyến đi "bệnh hoạn". Mở đầu là tối thứ Sáu trước khi đi, con nhỏ tự nhiên sốt cao, nằm rã rượi. Vợ hỏi chồng, "Anh tính sao anh?". Chồng im không nói gì, rồi lúc sau lại hỏi vợ, "Em tính sao em?" Chuyện dễ tính quá mà, con đau thì ở nhà chớ tính sao. Kẹt cái là ai cũng ham vui, hỏi qua hỏi lại như mèo vờn chuột vậy để lỡ con có bệnh nặng thêm thì không bị mang tiếng "Tại mẹ/ba nó ham vui quá mà." Cho uống thuốc xong lại nhảy xuống đi chơi như không có chuyện gì hết. Thế là pack đồ đi.
Thứ bảy- Chờ đợi người này người kia rồi cuối cùng cũng khởi hành được. Lái xe gần bảy tiếng đồng hồ. Đường núi hiểm trở, toàn là đá, quanh co, có khúc thì gió tạt muốn bay xe luôn, mình vừa ngồi vừa run. Cuối cùng cũng đến nơi. Chủ nhà gọi nói sẽ không về nhà đến 7 giờ tối(?), chưa kể đến 7 giờ, gọi lại nói có khách walk-in nên ở trể thêm chút nữa. Mèn ơi, lạ nước lạ cái biết đi đâu chờ bảy, tám tiếng đây trời. Cũng may là thằng em rễ có ba mẹ ở Arizona nên dắt đi vòng vòng. À, còn được giới thiệu cho một anh chàng sẽ đi thi American Idol tháng tám năm nay. Anh đứng hát thử cho nghe. Giọng mạnh và hay, dám chừng vô được vòng Hollywood chớ chẳng chơi.

Chiều đó, về nhà ba mẹ của em rễ đi thuyền trên chiếc hồ sau nhà. Nhà ở đây còn rẽ nên có mua được cái nhà có bờ hồ sau nhà là chuyện không khó khăn lắm. Chỉ sợ cái nóng của mùa hè. Bình thường cũng nghe nhạc của Đàm Vĩnh Hưng nhưng mà đặc biệt chiều đó, khi chủ nhà bỏ cái CD của họ Đàm vào khi đang đi thuyền, nghe sao hay quá chừng. Chắc là nghe nhạc đôi lúc cần phải hợp cảnh, hợp tình.
Chủ Nhật- Ha, vui chỉ có dậy, nằm bẹp luôn cả ngày, tay chân mỏi nhừ, hết nóng rồi lại lạnh. Không đi đâu được vì không định đi đâu chớ nếu có thì chắc cũng ráng đi.
Thứ Hai- Ráng lết dậy, thu dọn đồ đạt để đi về, thèm được nằm ở nhà ghê luôn. Tụi trẻ không muốn về sớm nên lần quần đến trưa mới đi về.
Thứ Ba- Đáng lẽ weekend dừng lại từ hôm qua nhưng hôm nay lại gọi vào cáo bệnh vì cũng chưa khỏe lắm. Tưởng được nằm dài cho người ta cơm bưng nước đút nhưng mà phải làm ngược lại. Ông nhà lại nằm bẹp luôn.

Cứ uống Tylenol rồi Motrin hoài mà không thấy hiệu quả gì, làm một nồi lá xông, xông xong là toát mồ hôi, thấy đỡ hơn nhiều.
Cũng chưa hết nữa,chắc mẳm nhà Tú bên Arizona có internet nên không chịu renew mấy cuốn video hai đứa nhỏ mượn ở thư viện, nhưng mà không có, sáng nay lên internet renew thấy mình nợ đến $20. Xỉu liền. Tiền này, OX gọi là "tiền ngu" đấy. Nói chuyến đi "bệnh hoạn" không sai mà.

2 comments:

Mich said...

Đi chơi vui vẻ há Zen ? Nhìn nồi nước xông thấy thèm .. và nhớ đến thời kỳ nằm ổ :)

zen said...

Vui mà mệt quá chị Mịch ơi. Bữa nay ông nhà vẫn còn nghỉ bệnh, còn mình thì phải đi làm lại rồi. Ờ, thấy nồi nước xông đã thiệt vì hôm qua nấu cho người ta xông mà mình không được phần. Thiệt là hẩm hiu mà. :(