Monday, March 19, 2007

chủ nhật

Sáng thứ Sáu, chị Tư bên chồng biểu, “Chủ nhật nhà bác có giỗ.” Những năm đầu về làm dâu thì khỏi phải bàn ra tán vào, nhất định là phải đi. Trừ những lúc bụng chửa lặc lè, thói thường thì tôi hay lăn xả vào bếp, ai cần gì thì phụ phần để mẹ chồng nở nang mặt mày vì có con dâu biết điều, phần vì chả quen ai, lăn vô bếp với mấy cô, mấy bác, chuyện thằng tí con ti nào hở mười cái răng cũng biết. Những tưởng làm dâu nhà anh càng lâu thì càng thân thiết nhưng tôi nhận ra mỗi lần họp mặt, có một kiểu ứng xử, xài đi xài lại hoài đâm chán, tỉ dụ như, bước vào nhà, chào nhau, “Hi” hay “How’re you doing?” rồi ngồi nghe mấy con ruồi bay vo ve bên những mâm cỗ ứ nự hay cứ chạy ra chạy vô chăn dắt mấy đứa con, đứa cháu, dặn đi dặn lại đừng chạy trong nhà, bể máy cái đồ kiểng của bà. Tối về, tôi hỏi chồng, “Anh đi không?” anh ngần ngừ, “Ừ, anh cũng không biết nói gì.” Vậy thôi ở nhà, hôm khác rảnh, đi chùa thắp nhang cho bác cũng được.
Cao điểm của ngày chủ nhật: coi hết phim “The Departed”. Không thích cho lắm vì kết cấu của phim có khi hơi gượng ép, và đôi chổ hơi phi lý. Nhưng mà phải công nhận, Leo thiệt là nóng trong phim này, tôi thích cái kiểu người tốt-người xấu nhập nhằng vầy, thấy anh càng hấp dẫn. Kiểu này thiệt là chết người vì coi xong, tôi bị Leo bắt mất hồn. Nhìn cặp mắt xanh của chàng có lúc lạnh lùng, có lúc nồng ấm tự nhiên thấy quen quen, nhớ nhớ cặp mắt xanh năm nào.

No comments: