Wednesday, May 9, 2007

hết hơi

Thời đại “nhà nhà cùng viết, người người cùng viết” này, văn giả, văn thật nhan nhản khắp nơi. Để tìm được một chổ đứng cho mình, người viết phải tìm tòi, sáng tạo cách viết cho riêng mình để nổi bật lên giữa cái rừng văn, thơ bạt ngàn. Cái kiểu viết kinh điển như, “anh yêu em, em yêu anh, thôi ta lấy nhau” coi bộ lạc hậu lắm rồi. Phải đột phá, phải khác người, phải bắt người đọc oằn người, toát mồ hôi hột mới làm cho họ nhớ đến văn phong mình như Lynh, như Hoàng Diệu….

Tôi lấy hết hơi, gồng mình đọc thử năm chương truyện Man Nương của Lê thị Thấm Vân. Bỏ cuộc nửa chừng vì tức ngực. “lửa bập bùng cháy chị gào khản cổ sao em không nghe lửa nóng lắm em ạ bao nhiêu năm trong giấc ngủ chị chỉ thấy lửa là lửa kèm theo gió tạt tứ bề chạy đâu cũng không khỏi lửa chị đắm chìm trong bể lửa bừng tỉnh thân thể chị tựa con lợn quay da giòn xốp hạt mỡ nổ li ti như mụn nhọt chiêm bao bể nước chưa bao giờ đến với chị cả sao vậy hả em nước non là sự an bình thanh tịnh còn lửa là chết chóc tham tàn những ngọn lửa đốt cháy tâm khảm từng ấy năm chị sống trên đời là từng ấy năm lửa khói lan tràn muôn nẻo sao không như nước lạch tuôn chảy mà cả núi lửa nấu nhừ xác thân em trong rừng lửa bao la mịt mùng xương cốt tan bụi xám bay phà trong trời đất bởi vậy lửa ám ảnh trí óc tâm tư chị trời đất đang mưa nước lênh láng dưới chân chị ngồi nhưng là mưa xứ người chẳng phải mưa tuổi thơ của hai chị em mình trần truồng như nhộng chạy long tong quanh nhà tranh nhau ngửa mặt hứng nước mưa tuôn tràn từ máng”(trích Man Nương, Lê thị Thấm Vân)

No comments: