Khệ nệ đặt giỏ đồ xuống cạnh quầy tính tiền, còn đang sửa lại bộ dạng thì chú đứng đằng trước xoay qua bỏ cây ngăn tính tiền, lại giúp bỏ đồ lên quầy. Quay sang gật đầu cám ơn thì đụng phải cặp mắt hờn dỗi của vợ chú. Mình đó, hai mươi năm sau. Có dỗi hờn khi anh lăng xăng giúp đỡ người khác, lại là phụ nữ và trẻ hơn mình? Chắc là không vì đã ở được với nhau bao nhiêu lâu, gừng cay muối mặn đã từng, có gì mà hờn dỗi. Mà có khi cũng có vì biết đâu lúc đó, mình có ưỡn ngực, vươn vai cách mấy, ngực vẫn phẳng lì, không ào ào nhựa sóng, không tóc đen, mắt xanh nữa nên lòng hay chùng xuống trước những người trẻ hơn mình.
Tối về lại nhớ chuyện ở một tiệc cưới mấy năm trước. Chú kia giơ tay mời nhảy, nghĩ chú là người quen nên chẳng tiện từ chối, theo chú ra sàn nhảy. Nào ngờ hết bài, quay lại, vợ chú đang ngồi nhìn mắt đỏ hoe. Tự trách mình vô tâm, mãi đến bây giờ.
Khổ cho con người hay nghĩ lẩn thẩn nên đôi lúc giống như người bệnh tâm thần. Hôm nọ đi chợ, nửa buổi gọi về cho anh, “Anh ơi, tự nhiên thấy trầm cảm quá!” “Sao tự nhiên nói vậy?” “Không gì, em đang đi ngang qua hàng nội y, nghĩ đến vài năm nữa thì phải mua sắm cho con gái mấy cái áo ngực tí hon này, thấy ngút mắt quá thôi!” “Em lại tào lao nữa rồi, đi lẹ rồi còn về!”
Vậy đó, có những giấc mơ, khi chân cất lên không nỗi, mắt cố mở mà không thấy được gì (dễ hiểu thôi, trong mơ có muốn đi cũng không được, có muốn nhìn thì mắt đang nhắm sao mà thấy?). Khi giật mình thức giấc, nghĩ đến khi chân chùng, mắt nhòa thì cũng cảm giác tương tự thôi! À, mà khỏi cần thử, bây giờ mở kính ra thì đã cảm thấy được phần nào lúc mình về già rồi mà!
Phải cho thêm điểm những ai chịu được cái tính hơi hâm (nặng) của mình.
Tối về lại nhớ chuyện ở một tiệc cưới mấy năm trước. Chú kia giơ tay mời nhảy, nghĩ chú là người quen nên chẳng tiện từ chối, theo chú ra sàn nhảy. Nào ngờ hết bài, quay lại, vợ chú đang ngồi nhìn mắt đỏ hoe. Tự trách mình vô tâm, mãi đến bây giờ.
Khổ cho con người hay nghĩ lẩn thẩn nên đôi lúc giống như người bệnh tâm thần. Hôm nọ đi chợ, nửa buổi gọi về cho anh, “Anh ơi, tự nhiên thấy trầm cảm quá!” “Sao tự nhiên nói vậy?” “Không gì, em đang đi ngang qua hàng nội y, nghĩ đến vài năm nữa thì phải mua sắm cho con gái mấy cái áo ngực tí hon này, thấy ngút mắt quá thôi!” “Em lại tào lao nữa rồi, đi lẹ rồi còn về!”
Vậy đó, có những giấc mơ, khi chân cất lên không nỗi, mắt cố mở mà không thấy được gì (dễ hiểu thôi, trong mơ có muốn đi cũng không được, có muốn nhìn thì mắt đang nhắm sao mà thấy?). Khi giật mình thức giấc, nghĩ đến khi chân chùng, mắt nhòa thì cũng cảm giác tương tự thôi! À, mà khỏi cần thử, bây giờ mở kính ra thì đã cảm thấy được phần nào lúc mình về già rồi mà!
Phải cho thêm điểm những ai chịu được cái tính hơi hâm (nặng) của mình.
7 comments:
mich nằm về lọai "hâm" nặng nè :)
Tím có người chị chồng cũng hay lo như zen vậy, cái gì chị cũng nghĩ ngợi hết, và nghĩ ra nhiều cái còn hơn cả "Tào Tháo" nữa đó. Cả hai vợ chồng Tím đều lè phè, ý lo lung tung lắm.
*hahaha, mich, chào bạn già!
*Tím, zen không có lo nhiều đâu, hay nghĩ ngợi vậy thôi. So ra, anh T. còn lo nhiều hơn zen. zen thích lè phè mà. Cười hoài không biết mệt như vợ chồng Tím vậy mà hay!
hì, tính không chen dzô tại mấy o có dzôn ngồi nói chuyện lo lắng này nọ :-) nhưng mà nghĩ không biết mai mốt nếu mình có chồng rồi có lo hơn mấy o hay không nữa? Vậy có hâm hông ta??
có dôn, không dôn, mà bị hâm thì welcome to the club tuốt luốt hết chị. ;-)
Dí dỏm quá. Đó có phải là hâm không nhỉ? Thật vui.
anh cho là dí dỏm cũng được, nhưng zen cho là hâm. hihihi
Post a Comment