Thursday, January 3, 2008

không dưng...

Tưởng giếng sâu anh nối sợi dây dài
Ngờ đâu giếng cạn, anh tiếc hoài cái sợ dây...


Đi ngang qua gian hàng con nít, thấy cái đầu đinh của Ten lấp ló sau dãy quần áo. Đánh một vòng qua phía bên kia tiệm, đứng coi thử Ten đang làm gì. Thấy Ten đang cầm lên, cầm xuống bộ quần áo thủy thủ màu xanh. Giơ lên cao ngắm nghía, móc lên lại trên giá. Thở dài, tần ngần, rồi đút tay vô túi quần lầm lũi đi ra.
Hai tuần nay, từ lúc dọn về nhà, Ten lầm lì, không nói, ở miết trong phòng. Má biểu để cho nó có thời gian suy ngẫm mà tự hàn gắn vết thương lòng. Hồi nó còn ở với má, đồ đạc vất chỏng chơ, bừa bộn đầy sàn, giờ đi ngang phòng, thấy trơ trọi có cái nệm chiếc má để cho nó nằm đỡ, mền gối xếp đặt gọn gàng. Má hay lấy tay quẹt nước mắt, vô phòng ngồi khóc một mình.
Phải nói là vợ Ten đẹp. Con lai hay đẹp vậy. Nhà vợ Ten phức tạp, ba má mỗi người mỗi nơi, anh chị em đông mà không thương nhau, nên vợ Ten tự lập từ hồi nhỏ. Ten bỏ cả năm trời đưa đón, vợ Ten lúc đó mới bỏ bạn trai, buồn lắm nên mới chịu cho Ten cái hẹn đi chơi rồi kết Ten luôn. Má thấy vợ Ten cầu bất cầu bơ nên làm cái lễ nhỏ ra mắt họ hàng, đem về nhà làm dâu. Việc nhà má dành làm hết. Má nói nó ẻo lả, đi làm về là mệt đờ câm rồi, má ở nhà không làm gì cũng buồn, đằng nào thì cũng là nhà của mình, má không muốn mang tiếng đem nó về làm dâu rồi bắt nó làm lụng cực nhọc. Má cưng vợ Ten một, Ten cưng vợ tới mười. Chuyện gì Ten cũng dành làm hết. Giỗ, Tết, Ten dậy sớm phụ má dọn dẹp nhà cửa, đồ xôi, hấp bánh hỏi để vợ ngủ thêm. Vợ Ten lành tính, ít nói, tướng đi nhẹ nhàng, yểu điệu như con mèo. Má nói, má thương vợ Ten như con, chỉ không thương nổi cái tính hể giận hờn là xách giỏ đi biệt luôn mấy ngày. Tính từ lúc về ở với Ten, vợ Ten bỏ đi cả thảy tới bốn lần.
Năm ngoái, vợ Ten cấn bầu, người đã ốm yếu lại bị cái bầu hành nên xanh xao, vàng vọt. Vợ chồng Ten xin má dọn ra ngoài ở, má buồn nhưng cũng phải để hai đứa đi, không lẽ cứ ở với má suốt đời sao. Con chưa sinh mà Ten đã lo xa dữ lắm, mua xe đồ chơi, mua sách, mua game, trang hoàng nhà cửa, bắt ốc vít, bắt khóa an toàn từ phòng tắm, ra tới nhà bếp, lên tới phòng khách. Ten hì hụi mua bộ loa Bose nhỏ xíu, bắt lên tường nhà. « Để nó nghe nhạc cho thông minh » Ten nói vậy. Ngày thằng cu ra đời, ai cũng la làng vì nó giống Ten như đúc. Ten tự hào day day cái mũi thằng cu, khoe, « Năm thấy không, cái lỗ mũi kỳ lân này của Ten mà ra chớ đâu. » Ten cưng con thấy mà bực mình. Ai muốn bồng cháu cũng bắt đi rửa tay. Muốn hun cháu thì nhớ phải rửa miệng. Bồng cháu thì đừng có rung rung vậy, để nó quen, tối cứ bắt ẳm, làm sao má nó ngủ. Thằng cu cân nặng bao nhiêu, dài bao nhiêu, ngày bú bao nhiêu ounce sữa, Ten nhớ vanh vách. Ten bán luôn cái xe độ thấp lè tè mà Ten bỏ gần cả năm trời lượm lặt hàng chiến về lắp ráp, mua cái xe cao để chở con đi cho an toàn. Ten hay vỗ ngực, xưng, « Ten làm ba người ta rồi… », làm như không ai biết Ten lên chức vậy.
Tháng trước, giỗ ngoại, thấy Ten về một mình. Không ai thắc mắc vì nghĩ vợ Ten bồng con về bên nhà ngoại. Tháng sau, Ten một mình xách giỏ về hỏi má có tấm nệm nào không xài, cho Ten mượn lót nằm đỡ. Má đi ra đi vô bần thần, hỏi hoài Ten không nói, cứ đóng cửa ở rịt trong phòng. Má thương con, nhớ cháu, một hai phải chờ trước cửa phòng Ten cho đến khi nào Ten nói chuyện với má mới thôi. Ten thương má ngồi khóc ti tỉ trước phòng, mở cửa ra nói, « Má thương con thì đừng có buồn phiền nhiều. Chuyện của con, con tự thu xếp được. » Một tuần, rồi hai tuần trôi qua, ngày nào má cũng đòi Ten ẳm cháu về cho má nựng.
Có bữa, Ten đi đâu không biết, cố tình để cửa phòng mở tang hoang. Má đi vô thăm chừng, thấy có chồng hồ sơ xét nghiệm DNA Ten để trên bàn, má cầm đọc thử. Tự nhiên mà thấy trời đất như quay cuồng. Má gọi qua nhà, hỏi : « Bữa giờ má ho, con bận sao không ghé má ? » Má ít có khi nào hỏi vậy, khi hỏi, hẳn là cần người hầu chuyện lắm. Vừa bước vô cửa, má đã lên tiếng, « Không phải máu mủ ruột thịt, sao mà nó giống thằng Ten dữ ! » Tôi nhìn sững má, không hỏi gì thêm vì chợt hiểu ra mọi chuyện. Má ngồi trầm ngâm, bó gối nhìn ra sau vườn. Cứ nghĩ tới cái cảnh Ten ôm thằng cu trong lòng, chu mỏ nựng nịu, đút bình sữa vô miệng cho nó bú mà mắt cay xè.
Hôm qua, đi ăn tiệc ở nhà người bạn, thấy Ten đứng trong góc nhà giữa tiếng nhạc dội ầm ầm. Thấy nó đơn chiếc gì đâu. Ten thấy tôi len lõi tới gần, chặn hỏi, « Má nói cho Năm biết gì chưa ? » Tôi gật đầu nhìn nó ái ngại. Ten vỗ vai tôi, nói như thể tôi là người cần được an ủi, vỗ về nhất trong lúc này, « Ten không sao đâu ! » rồi lũi ra ngoài. Tiệc tàn, đi ngang qua xe Ten, thấy nó ngồi thừ người sau tay lái. Gõ cửa xe ra hiệu biểu Ten về, Ten quay ra nhìn, mặt cau lại, khóe mắt đỏ ửng, « Ten nhớ nó quá, Năm ơi ! »
Ừ, Năm cũng nhớ cái mũi kỳ lân với mấy cái nốt sữa trắng rộp quá trời.

3 comments:

Anonymous said...

Hết rồi à ? Sao đọc cái kết cuộc thấy buồn buồn á Zen ...

Viết tiếp nhe
mich

zen said...

Mich ơi, hết rồi. :-(

K.C.Q said...

Đau quá hỉ... Rút cuộc tha6'y tội nghiệp đứa bé quá, ngưo=`i lớn lầm lỗi, con nít hứng chịu:(((((