Thursday, January 10, 2008

làm lính

Chuyện chắc cũng không có gì tới khi K. bị dì Út chọc, nổi quạu la làng, “I’ll knife you!” Dì Út cười hích hích, khen, “Ui, cái thằng này nói chuyện dễ thương quá!” eek, rồi đem kể với mẹ. Mẹ giật mình vì bữa giờ để ý thấy cu cậu ăn nói sao hơi có hơi hướm bạo lực. Khủng long bị bỏ lìa qua một bên. Chơi và vẽ hình toàn thấy mấy chú lính, lựu đạn, súng to, súng nhỏ, dao găm, xe tăng, thiết giáp không à. Đi thư viện mượn được 8 quyển sách thì có tới 5 quyển là về vũ khí và chiến thuật đánh nhau. Thì biết con trai nó vậy nhưng mà sao mẹ vẫn thấy lo lo. Có bữa, ăn cơm xong, ngồi nói chuyện với mẹ, K. hỏi:
-Mẹ ơi, làm sao lính Mỹ lại thua Viet-man-ni?
-Ơ, làm sao con biết?
-Thì con tự biết thôi, con biết lính Mỹ đánh nhau với lính Viet-man-ni bị thua mà.
-Cái đó lâu rồi con, là history rồi, mình không nhắc lại nữa đâu.
-Vậy con lớn con muốn làm soldier, làm lính Mỹ hay lính Viet-man-ni?
-Con lớn lên ở Mỹ nhưng mình là người Việt, thì làm lính Mỹ gốc Việt là được rồi!
-Làm lính đánh Mỹ hả mẹ?
-Í, đâu được, mình đâu có đánh Mỹ được.
-Thôi con đánh Tàu đi ha?
-Ừ, cũng được. (mẹ không có ý làm racist, bí quá ừ đại thôi)
Tưởng con mình thông minh đột xuất, nghĩ đi nghĩ lại hoài mới nhớ ra bữa giờ K. mê cái game battlefield cậu Đào cho chơi trên máy. Mẹ tin cậu Đào đã kiểm duyệt kỹ càng trước khi cho cháu chơi nên không thắc mắc gì. Mỗi lần qua tới nhà Ngoại, vất giày, vất áo, câu đầu là chào Ngoại, câu sau là hỏi xin chơi game. Chân ngồi với không tới đất nên chỉ gác có nửa cái mông lên ghế, chồm lên, dí mắt vào màn hình, tay bấm tới bấm lui liên tu bất tận điều khiển xe tăng, thiết giáp đi lùng quân thù mà bắn. Lâu lâu, cậu Đào đi vô, vỗ mông, nhắc, “Posture! Posture!”, K. ngồi phắt dậy, lưng thẳng băng, ngực ưỡn ra, được chút xíu người lại chảy nhão, say sưa bắn giết. Nếu mà Ôn không bắt đi ăn thì ngồi bao lâu cũng được. Khi ra khỏi phòng lúc nào mặt cũng đỏ phừng phừng, người lắc lư, lờ đờ.
Bữa trước, lúc cả nhà đang quây quần dưới bếp, K. bị ai chọc không biết, quay qua đòi ném lựu đạn. Mẹ chụp cậu Đào hỏi ra mới biết cái game này toàn bắn giết, săn lùng mà người hơi lớn lớn mới chơi được, liền bắt cậu lấy ra khỏi máy. Vậy mà mấy ngày sau, K. cứ tức tưởi hỏi mẹ, “Sao không cho con chơi battlefield nữa, lớn lên làm sao con làm lính đây? Mẹ không thích cho con chơi thì con bày cho mẹ chơi, con ngồi bên cạnh, chỉ nhìn thôi cũng được.” Hì, xin lỗi con, mẹ mê bắn ếch thôi, bắn người mẹ không ham.
Bữa giờ, cậu Đào cho chơi quây chuồng nuôi thú nhưng K. vẫn “tiếc nuối” chuyện làm lính. Ở nhà vẫn bày trò đánh nhau, phân công cho mẹ làm lính Tàu, em làm lính Nhật, không thấy cho ba làm gì, chắc làm gián điệp quá!

6 comments:

Anonymous said...

Same as KK. Coi phim hay choi linh nhieu (power ranger) la danh lon voi nhau sometime danh luon Katrina. Kids Kids Kids are so cute.
L.

zen said...

Ủa, sao rảnh dzậy?

K.C.Q said...

Trời!, K. đòi đánh Tàu thì em K.C K tính sao đây há? wính luôn cả em há há|??? hu hu hu
sound like thằng em út của Tím lúc nó cở tuổi của K bây giờ quá, hồi đó Tím cũng hồi hộp lắm vì sợ thằng bé trở nên cọc cằn hung dữ nên phải nhắc nhở từ từ chứ mà cấm quá lại thèm nhiều đó... hihih,

zen said...

Hì hì, K đánh người gian thôi, nỡ nào mà đánh em KC chớ.:-)Sorry nghen.
Tím thấy hình zen post bên kia chưa?

TrucMi said...

Kha` kha` thi` ra con trai dde^`u la` nhu+ va^.y Zen o+i. Be' Nha^n cu+' la^'y ca^y cha.y theo mo.i ngu+o+`i trong nha` dde^? la` dda'nh xong ro^`i cu+o+`i khanh kha'ch. La hoa`i ma` kho^ng bo?. Cho K the^m va`i tua^`n nu+~a cha('c se~ co' new interest ma`.

zen said...

Ừ, chắc tại zen lo nhiều quá thôi. Bây giờ cu Nhân thích tới cái gì rồi?