Sunday, January 27, 2008

palm springs

Đáng lẽ cuối tuần đi ăn đám cưới ở San Jose, nhân tiện ghé thăm KC và "đòi nợ" Tím, ăn chơi hết tuần nhưng ba má anh đổi ý, đi máy bay. Lái xe hơn sáu tiếng mà có bốn người, không có tài phụ cũng ngán nên thôi vậy, đành hẹn dịp khác.
Anh Hai đi công tác ở Palm Springs, hỏi lỡ dịp ăn ở quán o Tím rồi, đi chơi chổ khác gỡ gạt không? Còn chần chừ vì đi ít quá, sợ thứ hai về đi làm không nổi, ngày nghỉ thì đang ky cóp để dành. Khuya thứ sáu mới quyết định đi nhưng phải chờ đợi tới quá trưa thứ bảy mới gồng gánh cả nhà, lái xe đi. Ông ngoại thì phải đi làm. Bà ngoại tới giờ chót lại bị mệt nên bấm bụng ở nhà, keep ông ngoại company. :-) Còn dặn dò phải chụp nhiều hình cho ông bà coi.
Lên tới nơi thì đã chạng vạng rồi, check in vô khách sạn rồi đi tìm chổ ăn tối. Thành phố du lịch nhằm ngày mưa buồn ảm đạm. Bốn phía toàn là núi, mây phủ mù xuống lưng chừng phố. Ăn xong không biết đi đâu, lọ mọ vô Ross tìm mấy bộ đồ tắm về lại khách sạn đi bơi. Trời thì mưa tầm tả, bà con, họ hàng nhà này chiếm cứ hết một cái spa, la hét ỏm tỏi. Cái hình này định load lên liền tối thứ bảy cho ông bà ngoại coi nhưng thua bài liên tục, bị phạt, lại cứ bốc trúng mấy ly vodka thay vì nước lạnh nên đến khi cầm tới cái máy sao tự nhiên nhìn một mà hóa hai nên đành phủi chân leo lên giường, thăng. (p.s. thấy người mẫu của tui mình dây (thun) dữ dội hông?)
Chủ nhật là sinh nhật của Samath, anh Hai lại phải đi làm. Trời mưa rả rích cả đêm, tới sáng mới dứt. Ăn sáng xong là kéo nhau lên Aerial Tramway. Còn sớm nên trạm vắng người, sương còn mù vây tỏa hết cả núi. Cái tram này chất được 80 người, đi gần 9000 feet lên tới đỉnh núi. Nhìn xuống toàn là núi đá, nhìn lên cũng núi đá, sợ lỡ mà nó đứt dây, rớt cái thì sao hả? (ăn mắm, ăn muối, nói bậy!). Cái tram này vừa đi vừa xoay vòng tròn cho bà con nhìn thấy cảnh dưới thung lũng. Lần trước bị "tống" lên tram, chả biết trời đất gì hết, tới hồi người ta đưa lên tới nửa đường, bị gió đung đưa, sợ xanh mặt, phải ngồi bệt xuống sàn, ôm chân anh chặt khừ. Bữa nay thì hùng dũng rồi, ôm theo Jasmine nên phải làm mặt tỉnh cho con hết sợ.
Lên tới đỉnh núi rồi phải leo xuống bên kia núi để tới chổ chơi tuyết. Vì dân ở biển nên đâu có quần áo đi tuyết đâu. Có bao nhiêu áo ấm, quần dài thì quấn hết vô người. Đi như người nộm, đã vậy mà không đủ ngăn được cái lạnh của gió núi, đi một hồi thì giày, vớ gì cũng ướt lạnh cóng cả chân. Găng tay chơi tuyết thì trước khi đi, bà ngoại đã chuẩn bị cho một giỏ mà tới hồi đi, không có đứa nào chịu mang đi, đeo toàn găng len nên chơi một hồi là ướt sũng. Tìm thấy được em bé người tuyết bị lạc mẹ này nè! hihihi, Kenneth đó, thấy tuyết trắng xóa nên khoái chí, bò xuống, làm một vòng, ướt hết quần và giày luôn.
Jasmine đi sled xuống đồi, người nhẹ nên mới có "đặc ân" là nằm lên cái sled để được kéo lên. Lạnh răng va vào nhau lập cập mà vui nên không nghe than thở gì hết đó.
Andrew khoái cái sled này quá, đi lên đi xuống liên tục. Dành luôn phần của Út, nhưng mà không sao, Út đi ké cũng được. Bằng chứng là cười nhe đủ cả mười cái răng nè.
Lily tối qua hơi bị sốt, nửa đêm cứ nằm rên ư ử vô tai cô Ba, cô xoay ngược đầu, lát sau cũng thấy cháu ôm gối xoay lại nằm, rên tiếp. Chắc mệt nên cứ xị mặt hoài, không chịu đi chơi, đứng buồn một chổ vậy thôi. Kenneth vui lắm vì được cậu Đào dẫn vô trong rừng để đi explore. Thấy trên bảng người ta ghi ở trong rừng có gấu, có chim thú nên cũng mong được gặp lắm. Lâu ngày vô rừng, thả cho trí tưởng tượng chạy hả Ken? Út không biết điều khiển cái sled, cứ đâm sầm vô thân cây với người ta không à.
Cậu Đào với Andrew. Lúc quyết định đi về thì ai cũng đói và mệt rã rời. Lily leo lại lên dốc thì khóc tức tưởi, than mệt, than đói. Có lúc đứng ì một chổ không chịu đi, không biết làm sao nên cô Ba và mẹ Lily phải làm đòn gánh, công kênh đi được một đoạn. Thở không ra hơi. Cháu lại khóc tiếp, cô Ba cắn răng, cắn lợi, cõng cháu cắm cúi đi lên gần hết dốc, thở ra luôn lỗ tai! Ui da, dzậy mới công nhận là mình đã không còn trẻ nữa!
Cái hình này thì khỏi phải nói cũng biết là tới giờ về! Còn ấm ức lắm. Ăn trưa xong rồi về lại phòng ngủ trưa cho hai bà mẹ với Út đi shopping ở cái outlet gần đó. Cũng không "thu thập" gì nhiều vì trời mưa quá, phải lo thu xếp để đi về. Tội nghiệp cậu Hai làm việc thông tầm để ráng về sớm mà không được, tới khi ra được thì cả nhà đã chuẩn bị ra xe đi về. Mưa quá là mưa, không thấy đường lái xe luôn, có lúc định quay ngược xe trở về khách sạn ngủ rồi sáng sớm về nhưng nghĩ tới sáng hôm sau, phải gọi vào trường, vào sở xin nghỉ, thấy nhiêu khê quá nên ráng căng mắt lái về. Sáng ra không đi bằng chân nữa, mà bò ra khỏi giường!

8 comments:

Anonymous said...

Zen o*i, co^ be' model a'o ta('m nhi`n xinh qua'.
Thay may anh chi. nho? me^ snow ghe^ he'n. Pha?i o*? Boston thi` cha('c nga'n snow chu*' khog me^ vay ddau vi na(m nay since Nov lu'c now ground cu~ng co' snow het.

zen said...

Chị Pi ơi, lâu lâu mới thấy snow nên mới vậy thôi. Nếu mà ở xứ lạnh thì chắc không hồ hởi vậy đâu.
Bé K. giỏi quá hả chị, chúc mừng anh chị nhé, con giỏi một phần cũng là công của ba mẹ đó chứ!

Anonymous said...

nhìn hình mấy bé vui là đágn giá mệt mỏi há Zen. À, palm springs ở đâu vậy ? hỏi lúa ghê chu=a hihi
mich

zen said...

mich ơi, ở đâu biết đó mà, hỏi zen về michigan thì zen cũng lúa lắm thôi. :-)
Palm Springs ở cách SD chừng 2 tiếng lái xe, đúng là nằm ở middle of nowhere đó, giữa sa mạc và núi. Ở đây, mấy người nổi tiếng hay về đây trốn đông đúc, ồn ào nhưng mà phố phường vắng vẻ lắm. Còn nữa, ra đường thấy người cùng phái nắm tay nhau dung dăng dung dẻ thì không lạ vì 35% dân số ở đây là họ đấy!

K.C.Q said...

ehehehe, dân vùng nắng ấm thấy tuyết rơi là hồ hởi còn hơn là gì eheheh, last week ở mấy núi trên 1000ft có snow, bà con thức nguyên đêm để ra ngoài 'feel" tuyết ahahha, nghe không thấy hơi có vấn đề but true,
đi cả nhà vậy vui há, thấy 3 đứa (trừ Lily ra) enjoy vui lây há. zen & mấy đứa nhỏ lucky còn có Út & Đào around chơi chung với cháu.

Anonymous said...

You all look great and have a lot of fun.
L.

zen said...

Ừ, Tím, đôi lúc kể chuyện mình đi coi tuyết thấy hơi có vấn đề thiệt á!
Lo đi chớ không mai mốt hai đứa đi học xa rồi, không có ai xướng đi chổ này chổ kia nữa.
p.s. gởi rồi đó, ráng chờ hen! :-)

zen said...

L., đỡ hơn đi wild animal park "thưởng thức" hương thơm của animal. Đi đi, vui lắm!