Thursday, January 17, 2008

thứ năm tàm xàm

Trái cấm nè!Cô receptionist gởi lên cho mỗi người một gói giấy bao bọc kỹ càng, đẹp đẽ, cầm lên thôi là đã thơm nức mũi. Trái lê này làm nhớ tới trái táo tình thương hồi xưa quá đỗi. Hồi nhỏ, nằm bệnh viện, mẹ hỏi thèm cái gì mẹ mua cho ăn, nói không thèm cái gì hết, chỉ hỏi xin mẹ trái táo. Hồi đó táo Fuji mới được nhập cảng, mắc kinh khủng. Mẹ mua cho một trái, cứ để trên đầu nằm, lâu lâu cầm lấy ngửi thôi, không nỡ ăn.
Gọi là trái cấm không sai đâu, đem về nhà, ai cũng lăm le đòi cạp hết nhưng mà đừng có hòng. Tới bây giờ thì bị bủng ra rồi, muốn ăn cũng không được. :-(

4 comments:

Anonymous said...

Very cute. Have a good day.
L.

K.C.Q said...

nhớ cái hồi ở VN, 1 trái khế hay trái vú sữa hay trái đào ... để dành cho nhau mà quý còn hơn vàng nữa đó há
Mẹ sweet quá chừng!

zen said...

L. I always have good day. hihihi. you too, woman!

zen said...

Cái gì hiếm/ thiếu mới quý hả Tím?