Wednesday, March 26, 2008

...học nói, học gói...

Nhớ hồi nhỏ, có lần ba dẫn tới nhà thăm O. Chồng O lái xe tải, bị tai nạn, O lại mới sanh em bé còn trong tháng, nằm khóc lóc miết trên giường. Ba ngồi ráng lựa lời an ủi, nói tới nói lui, chắc lúng túng nên Ba quên mất béng cái câu thành ngữ gì đó để phụ cho bài “diễn thuyết” của mình, bèn quay qua hỏi, “Con ơi, nhớ cái câu gì mà nhà giàu, nhà giàu chi đó không?” Đứng đực ra một hồi, tôi nhanh nhảu nói, “À, ba muốn nói chuyện “Anh nhà giàu bị chơi khăm” đó hả?” “Không phải!” “Vậy là “Ông nhà giàu và cái cân thủy ngân!” “Bậy, cũng không phải. Tssssk, cái chi mà nhà giàu, là cái câu, không phải truyện, sao mà tự nhiên quên tuốt!” Tôi à lên một cái, “Tưởng gì, phải “nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột” không ba?” “Con ni, bậy, bậy hết!” Ba ngẫm nghĩ một hồi, mới nhớ, hóa ra câu mà ba muốn dùng là “sông có khúc, người có lúc.”
Gắn hoài không ra làm sao từ nhà giàu tới sông có khúc hả? Theo “si lựng” của hậu bối, chắc tại “sông có khúc, người có lúc” tựa như “lên voi, xuống chó”, rồi “lên voi, xuống chó” chỉ cái sự giàu, nghèo tạm bợ, xong mới tới mấy cái chuyện nhà giàu lanh chanh của tôi luôn.
Còn chuyện bây giờ, mỗi lần ngồi nói chuyện với các chị trong nhóm, nghe dẫn giải thành ngữ/ tục ngữ mà thấy mình yếu hèn. Thỉnh thoảng, cố chêm vào ít câu nhưng hay bị cho là đem râu ông này cắm vô cằm ông kia (lẽ ra là bà kia nhưng đàn bà làm gì có râu?).
Nói thêm mắc cỡ chứ tiếng người, tiếng mình gì cũng dở tuốt. Viết tiếng mình còn bị chê sai lỗi chính tả, câu cú muốn ngắt, muốn dừng đâu tùy thích, dùng từ trật lất. Tiếng người thì khỏi nói, nghe người ta than, “It’s raining cats and dogs”, dám dịch ra là “Mưa chó và mèo” như chơi. Thôi, rắp tâm tìm hiểu thêm tiếng mình để có vốn lận lưng, mai mốt gặp lại, xổ thành ngữ như….Tây cho nó “xoang” .
Vẫn thích câu “Châu về hợp (hiệp) phố, nghe có vẻ cổ điển, hay hay. Trong truyện Kiều cũng có dùng câu này, “Thoa này bắt được hư không / Biết đâu hợp phố mà mong châu về.”
Thôi thì bắt đầu với câu này vậy.

Châu về hợp phố
Ý nói trùng phùng gặp gỡ, đoàn tụ lạị. Giống như trong hình ảnh mình về lại quê, hẳn như trả châu về với Hợp Phố.
Hợp Phố xưa thuộc tỉnh Giao Châu, nay là Quảng Đông. Vào thời Bắc thuộc, miền bể ấy có rất nhiều ngọc châu (ngọc trai). Các quan Tàu cứ bắt dân phải đi mò và nộp cống. Các ngọc châu vì vậy bỏ đi nơi khác.
Về sau có một người tên là Mạnh Thường về làm quan. Mạnh Thường thanh liêm và thương dân nghèọ. Những ngọc châu tự nhiên lại trở về Hợp Phố. (theo Vietmedia)

3 comments:

K.C.Q said...

ừ, đang ứng dụng "sông có khúc, người có lúc" trong thời gian này để an ủi mình và anh chị đây zen ơi

zen said...

Tím ơi, còn này nữa, "qua cơn bỉ cực, tới hồi thái lai" nghe. Mong mọi người bình an và mau hồi phục.

amyha said...

hi chi Zen,
Em lạng quạng trên mạng sao mà lạc vô đây. Chị rời VN lâu rồi mà viết hay quá chừng. Làm em ngồi click click đọc riết.
Có cái bài hồi xưa về bà ngọai của chị em đọc cũng ứa nước mắt nhớ nhà...
Thôi khong noi chuyen buồn nữa.
Em cung thương & ghiền tiếng Việt lam, cũng thích tìm hiểu về tục ngữ ca dao & mấy cái tích như "châu về hợp Phố" này vậy đó.
Mong chị & gia đình luôn mạnh khỏe & hạnh phúc. :)

thân,
Thanh Trà