Wednesday, May 7, 2008

con nè,

Trưa nay tự nhiên mẹ thấy con bọ cam trên bàn phím của mẹ. Nó khô queo, nằm gọn lỏn trong cái kẽ của đám chử mẹ đang gõ. Mẹ không biết nó ở đâu ra. Mẹ nhớ tới đám bọ cam con bắt nhốt trong bao để trên đầu nằm. Con còn cẩn thận bỏ vô đó một cục đá, mấy nhúm đất, vài cọng cỏ, hàn cái bao thật kỹ và không quên đục vài cái lỗ cho nó thở.
Rồi mẹ quay sang nhớ con. Giữa đống số lùng nhùng, mẹ đâm nhớ con quá đỗi. Nói nhớ để mà lấp liếm lòng ân hận của mẹ thôi nè. Tối qua, mẹ đành hanh quát tháo con đi ngủ. Mẹ biết mẹ nhìn giống bà phù thủy trong mấy quyển truyện con hay đọc. Bà phù thủy- mẹ xề của con giận cá chém thớt. Vô lý vô cùng hả con?
Mẹ đứng trong phòng nghe con kể lể với em rằng không hiểu tại sao mẹ lại la lớn vậy. Mẹ thấy mẹ vô lý thiệt đó nên ôm con xin lỗi. Mẹ giải thích nhì nhằng, không biết con có hiểu hết lời mẹ nói không. Mẹ nằm vuốt tóc, chờ con ngủ. Thấy con nhắm mắt, chắp tay lầm rầm rồi nói với mẹ, con cám ơn rồi, còn xin thêm một điều ước nữa. Mẹ cố hỏi con xin điều ước gì, có khi nói ra, nó lại là sự thật. Đến khi nghe con nói xong điều ước của mình. Mẹ chỉ biết hôn con thật lâu, tắt đèn rồi ôm gối ra sofa ngồi.
Cu Nì nè, chuyện con bọ cam nằm kẹt giữa bàn phím ở công ty chẳng ăn nhập gì với chuyện mẹ làm bà phù thủy bất đắc dĩ. Dĩ nhiên rồi! Mẹ chỉ thấy nhớ con quá đỗi, thằng sún của mẹ!

4 comments:

K.C.Q said...

cảm động, tui thút thít khóc rồi.

Anonymous said...

Sao co thang con gi ma de thuong qua vay. Bay gio con nho thi hoi nhieu, mot lon roi thi ko them hoi nua dau :-). K same as Khai.
L

zen said...

Tím, tuần sau K. kheo cửa sổ mới với mạ nghe.

zen said...

Hỏi, hỏi hồi nỗi đóa luôn á!