Thursday, July 31, 2008

đậu nành

Gọi về cho mẹ, nghe mẹ báo, “Đậu Nành nó mới mất tuần trước, con ơi!”. Trong muôn vàn chuyện vui buồn của ngày về thăm quê, chuyện Đậu Nành mất là chuyện đầu tiên mẹ nói về chuyến đi. Hẳn mẹ vẫn còn đang bàng hoàng.
Giờ không nhớ nỗi gương mặt của Đậu Nành ra sao vì trong mấy chục năm, từ ngày ba má nuôi đem nó về, sáu bảy năm đầu đời còn gặp mặt nó thường xuyên. Sau rồi nó rày đây mai đó, cộng thêm mười bốn năm xa quê, sợi dây thâm tình cũng vì đó mà lạc đi. Giờ thì bứt rồi. Có chăng cũng chỉ là những hồi ức mù mịt của những ngày nó không chịu về nhà, nói láo ba má ghé nhà này nhà kia ăn ké. Hình ảnh cuối cùng là tấm hình má gởi qua cảnh nó chụp trong vườn hoa lúc đang lang bạt ngoài Quy Nhơn.
Yên ngủ nghe em, khép lại một đời dập vùi với những nỗi trôi, oan nghiệt. Mai này chị về thăm ba má, mong kịp thắp cho em nén nhang tiễn biệt. Nghe, Đậu Nành…..

2 comments:

amyha said...

Cuộc đời sao nhiều lúc buồn quá chị ha... Mỗi lần nghe tin một người ra đi lại thấy quặn trong lòng.
Có những cuộc hội ngộ, nên cũng có những chia tay. Mỗi khi nghĩ tới những người mình đã gặp và không bao giờ sẽ có dịp gặp lại, lại thấy làm sao đâu...

zen said...

Ừ, không tận mắt chứng kiến cảnh đưa người ta ra đi, đôi lúc đầu óc mình tự lừa là người ta vẫn còn sống. Chuyện sinh lão bệnh tử, ai mà lường trước được há em.
Cuối tuần vui nghen!