Wednesday, November 19, 2008

những cái xâu chìa khóa

Ba nâng bổng tôi lên để tôi kịp vẫy tay chào bác Hai và anh chị họ qua khung cửa ở phi trường. Tôi dụi cặp mắt cay xè vào vai ba. Tất cả giống như một cơn mơ. Chiếc máy bay khổng lồ, xe và người tấp nập trên đường phố, những ngày êm đềm tôi tập làm quen với những người thân lần đầu gặp mặt. Khi tôi bắt đầu thấy thương quê nội thì cả nhà lại phải lên đường. Sáng nay trời mưa, và ai cũng khóc. Pleiku mờ dần sau khoang cửa, vậy là xa…
***
“Anh xin lỗi vì anh không thể…” đường dây ong ong rồi tắt lịm. Em đột nhiên cười lớn rồi cẩn thận chào anh như thể bên kia đường dây, anh vẫn lắng nghe. Đôi lúc em biết rõ lắm sự thật là gì nhưng phải chờ đến lúc anh nói lên lời khẳng định, đủ để điếng người và em buông xuôi. Không, và em bỏ cuộc. Biển lại còm cõi một mình, ngàn đời vẫn vậy! Anh lấy đi mất khoảng lặng của những ngày biển hiền hòa. Còn lại biển chiều nay, chỉ có gió, thét gào…
***
Tất cả tưởng chừng như là thói quen. Thời gian hai đứa ở bên nhau cứ đều đều như thói quen vậy. Đi ăn, xem phim, họp bạn… Cô vẫn nói với anh rằng cô sợ những khoảng lặng đằng sau thói quen ấy. Vậy rồi hai đứa xa nhau. Xa mà vẫn gần cũng vì thói quen cần được gặp nhau, tán chuyện trên trời dưới đất chẳng dễ gì bỏ.
Giữa tiếng phi cơ đang cất cánh, anh chợt nhớ tới cô, rồi giật mình tự hỏi, không biết nỗi nhớ này có phải là một thói quen?
***
Cái lạnh cuối thu như kim châm vào người, hàm răng anh tê buốt- hậu quả của mười mấy năm làm bạn với thuốc lá và ăn uống thiếu thốn. Cả tuần nay anh không có một bữa ăn đàng hoàng. Mỗi lúc về khách sạn, húp vội chén soup đặt từ phòng lễ tân để kịp gọi về nghe tiếng con.
Những lúc rong ruổi trên đường, như lần này, anh mong được về nhà, cuộn mình trong chiếc chăn bông, ăn tô cháo nóng vợ nấu, nhìn con cãi cọ xem đứa nào được nằm gần ba nhất.
***
Chiếc thuyền chòng chành đón từng đợt gió trong cái nóng khô người. Tiếng hát vang xa cả một khúc hồ. Mười mấy năm cuộn mình theo thói, tự mê hoặc rằng mình đã thuộc về nhà người, bất chợt thấy mình cứ cố chen chân vào lại bị hất văng ra. Những gương mặt, giọng nói, cách cười này, tôi tưởng đã quen, nhưng có lúc lạ đến ngây người. Anh quay sang, bẹo má tôi, “Em nè? Sau này, mình về đây cũng hạnh phúc chán em hả?” Ừ, sau này, khi em không còn là người lạ!
***
Lần đầu tiên con gái của mẹ đi Disneyland là lúc hai tuổi. Con mở màn cuộc vui bằng cách nôn tùm lum trong phòng khách sạn. Cả đêm mẹ chỉ dám cho con húp cháo lạnh mua ở Bolsa. Lúc vô công viên, con nhớ sữa, khóc to và dai đến nỗi mẹ chả biết nên dỗ con làm sao. Vậy mà cũng vui con hả? Vì đã lâu lắm rồi, mẹ mới có dịp đi chơi chung với Ngoại và dì Út. Bữa cơm tấm mình ăn trong xe trước khi về mới ngon làm sao há con?
***
Tôi tìm mua lấy bình yên ở nơi trong mơ tôi vẫn thấy mình về. Cái góc nhà này tôi thấy nội vẫn ngồi chờ. Khúc sân này tôi thấy mình ngồi hong nắng sáng. Góc quán này, mẹ thường đứng pha cà phê. Vườn ổi um tùm này gợi nhớ cái đầu con ma trơi đủ màu. Mọi thứ vẫn vậy, êm đềm quá.
Chỉ có điều bình yên tôi mua được chỉ là giấc mơ. Nội đã mất, sân đã chia hai, quán đã san bằng, vườn ổi đã mỏn. Tôi là kẻ mộng du giữa đời thật.
***
Tình cờ, anh tìm ra cô- người bạn thời thơ ấu. Cái ký ức tội tình cắt cụt lủn mất đâu khoảng thời gian tắm mưa quê cũ. Chắp vá vụng về là những ngày tập làm quen với nhau trên quê mới. Mở đầu bằng một cuộc vay mượn. Anh tựa cửa xe, rút xấp tiền từ tay cô mà không biết mình sẽ dùng vào chuyện gì. Rồi trả - vay, vay- trả, từng mảng đời của anh và cô cứ vụn vằn chắp nối song hành như thể sẽ không còn cuộc tình cờ nào tồn tại.
***
Tôi đi dọc khu hành lang nối dài hai cảng, lòng tự hỏi T có đi qua nơi này. T bảo T sẽ dừng lại đây tám tiếng. Những tám tiếng? T làm gì trong tám tiếng? T có đi trên hành lang này không? T có ngồi chờ trên chiếc ghế này không? T có đứng bên cửa sổ này ngắm máy bay cất cánh không? Tám tiếng, T có nghĩ về tôi không?
Tôi chậm tới mười ba ngàn một trăm bốn mươi tám tiếng lẽ nên hụt mất T.
Những tám tiếng, T có nhớ tôi không?
***
Gần hai trăm cái xâu chìa khóa tôi có được, mỗi cái đều mang theo nó một câu chuyện, một nỗi niềm, một tâm sự, một kỷ niệm, hay đôi lúc đơn thuần chỉ là một ý nghĩ nào đó. Đơn giản và dễ hiểu vì những cái xâu chìa khóa thường được bán ở những phi trường và trạm xe, mà những nơi này tôi cho rằng là những nơi người ta có nhiều cảm xúc nhất. Đôi khi là mong ngóng được về nhà, được nhìn thấy và ở trong vòng tay người thân yêu; hay là sự hồi hộp của lần đầu tiên gặp mặt ai đó; hay là nỗi buồn và nước mắt vì phải chia tay người thân; là niềm hạnh phúc vô biên của những ai đang đi nghỉ mát với người mình thương yêu; nỗi lo lắng của một cuộc hẹn phỏng vấn hay một cuộc họp đang chờ đơi…
Có lẽ tôi để trí tưởng tượng của mình đi hoang bằng cách tạo ra những câu chuyện nấp đằng sau mỗi cái xâu chìa khóa đó. Chả vậy nên anh và con hay thắc mắc tại sao tôi có thể bỏ ra hàng giờ ngồi xăm xoi, lục lọi, hay ngồi ngắm cái bảng có dắt đầy xâu chìa khóa trong phòng.
Tôi không đi đây đi đó nhiều nên mỗi lúc người thân và bạn bè đi đâu, tôi đều nhờ họ đem về giùm một cái xâu chìa khóa. Vậy nên có đến hơn nửa số xâu chìa khóa trong bộ sưu tập này là từ những nơi tôi chưa hề đặt chân tới. Có cái ở xa xôi tận Egypt, Spain, London, Singapore, China, Taiwan… Cái gần thì lòng vòng quanh nước Mỹ, Mễ, và Canada.
Vậy nên lần sau ai đó có đi xa, nhớ đem về cho tôi một cái xâu chìa khóa- một câu chuyện- một nỗi niềm!

10 comments:

amyha said...

chị ơi, bài này hay quá. Em mà có báo, em đăng liền!
bộ sưu tập của chị có "tầm cỡ" & giá trị thiệt đó! Hơn 200 cái!!! Vật kỷ niệm nào cũng liên quan tới một việc nào đó hay một ai đó. Thế là ký ức cứ vậy mà tuôn, chị heng.

stranger from a different shore said...

Chi. Zen,

Email cho em ddi.a chi? cua? chi. dde^? em gu*i? the^m vao` bo^. su*u ta^`m cua? chi. nha :)

Em va^~n co`n o*? Houston . Sau Thanksgiving se~ ve^` California dde^? chua^?n bi. goi. ma'-ngu*o*`i-du*ng ba*`ng ... " Me "

:)

Love,
Tram

Ổ Kiến said...

Be^n na`y tui co' ma^'y ca'i chu=a go+?i cho ba`

kiki said...

Khi na`o co' di.p to+'i sa^n ta`u hoa? hoa(.c ta`u bay hoa(.c ta`u thu?y va` ga(.p chuye^.n gi` ddo' se~ ddi ti`m ca'i giu+~ chi`a khoa' va` se~ nho+' to+'i zen. DDe^? ddo^?i la.i thi` chi. su+u ta^.p to+` "cha(m ddo^" kho^ng ca^`n ca^u chuye^.n ddi ke`m :))) J/K

Anonymous said...

Tui ma co dip di choi thi cung mang ve cho ba nha. So wish me luck trung ve so la di het cac nuoc mua cho ba hihihihii.

zen said...

*Trà ơi, ừ, đôi lúc những cái tưởng như vô giá với người này nhưng là kỷ niệm cũng vô giá (là không có gì mua nổi) đối với người khác, em hả? Cuối tuần vui nghen.

*Trâm nè, chị thấy hai đôi dép với hai ly rượu rồi, hehehe, chúc mừng em và người dưng nha. Cám ơn em, để chị sẽ gởi địa chỉ cho em sau. Take care ;-)

*Mich, không gấp gáp, khi nào có dịp thì bà cho tui. Không thì cứ để đó, nhìn tới mà nhớ tui cũng được. hehehe.

*Chị kiki, em cũng collect tờ "chăm đô", có điều tờ nào cũng như tờ đó, khi moi ra toàn thấy mồ hôi nước mắt không nên chả có gì để mà khoe, mà khoe không chừng bị la chảnh nữa chớ. Cuối tuần vui nghen chị.

*L. bà đâu cần đi xa với trúng số đâu. Next stop của bà là Universal Studio, tui chưa có! :-)

Anonymous said...

Oái!!! Kiểu này chị Q fải có mấy trăm ngôi nhà+ mấy chục chiếc xe mới đủ xài hjhjhj

TL said...

Nhiều quá rồi Q ơi........, LOL

ÔngGià

zen said...

Ti ơi, chị chưa nói hết, chị bỏ hàng giờ ngắm nghía là đang vẽ giấc mơ đó, có tới mấy trăm ngôi nhà, mấy chục chiếc xe thì phải chia cho bé Ti cái nào đây nè. :-)

zen said...

TL, laugh hông nổi. Hứa lèo!!!