Showing posts with label chuyện nhàn. Show all posts
Showing posts with label chuyện nhàn. Show all posts

Wednesday, August 3, 2011

fiji

Nhỏ làm bên OSR đi Fiji về mua giùm cái móc khóa này. Rùa là biểu tượng bình an của họ. Nó nói. Còn gởi thêm mớ hình biển xanh, rất xanh, cát trắng rất trắng.
Thích thích đi chơi nhưng không phải là phải đi. Chỉ muốn nghỉ vài ngày ở nhà không làm gì, nằm dài đọc sách coi phim thôi. Tự bảo từ đây tới cuối năm sẽ phải dứt được hai cái nợ riêng nhỏ nhỏ nên không muốn đi đâu xa. 
Sáng sáng không muốn đi làm. Tự chẩn bệnh:
=> lack of motivation!!!!
Có lẽ sẽ lấy tuần cuối tháng tám ở nhà với con. Và lắc nhắc vài ngày từ đây tới đó, thứ sáu hoặc thứ hai để nghỉ thẳng một lèo mấy ngày.

Wednesday, June 15, 2011

quà

Em đi tới đâu cũng nhớ tới chị. Sáng nay mẹ chị đã đem tới tận phòng luôn nè. Đặc sản từ New Mexico. Thơm sực nức à. Vừa đúng lúc đó em, cuối tuần này sẽ đem theo, buổi tối đốt lửa nhâm nhi với bia hay trà nóng. Cảm ơn em, nhớ giữ gìn sức khỏe, chị thấy mớ ớt tẩm trong đó, nhiều vậy, có thèm cũng ráng gạt nó ra nghe.
Hôm qua, mình còn nhận được thêm một thùng, mình ké được bịch mức gừng và nhiều thứ khác. 
Cảm động vì những tấm chân tình lắm lắm!

Monday, May 9, 2011

lỡ tay

Hôm nay mình đóng gói gởi Tiểu Hắc đi. Bữa giờ đã làm 'té' Tiểu Hắc hai lần nên từ lúc trước khi đi cruise, Tiểu Hắc đã tối tăm mặt mũi, không mở mắt rồi. Hư quá. Huhu, xin lỗi Tiểu Hắc!
Update: 5/13. Thư gởi từ trung tâm sửa chữa, đọc đoạn đầu xong kêu ố dè, xong tới đoạn sau kêu ừm: 'We have received your equipment for evaluation and repair. Based on our initial examination, we will start the necessary repairs at no charge to you. You can expect the repair to be completed and returned back to you within approximately 7 business days* from the date shown above. There is no need to respond to this notice.
Please note that in the unlikely event that any additional internal damage is found due to liquid/water, sand, corrosion, battery leakage or impact (such as dropping the unit), a revised estimate will be sent for your authorization, since these conditions are specifically excluded from warranty coverage.'

Thursday, March 10, 2011

người ấy

Đôi lúc trong cuộc sống có những bất ngờ thú vị. Mình nhận được thùng hàng gồm có cái mũi tẹt và mắt kính cho Tiểu Hắc và một ôm sách cộng với cái móc khóa- gọi là móc khóa 'lịch sử' này cộng với một bức thư tay. Lúc đọc xong bức thư, mình quay về góc bếp đứng xào nấu giấu đi những cảm xúc cứ chực trào lên mắt. Những lời chân thành trong bức tâm thư cứ làm cho mình nghĩ hoài về người viết. Thiệt là cảm giác miên man lắm. Liếc qua thấy ba Nì đang đứng đầu bên kia cầm thư đọc rồi lẳng lặng vô phòng. Mình biết những lời lẽ trong thư cũng làm cho anh cảm nhận được tâm tư và sự khắn khít của mình và người viết thư.
Cho dù thế nào đi nữa, mình ở vị trí nào đi nữa cũng không cho phép mình trách cứ người ấy điều gì. Như đã có lần, người ấy nói, đôi lúc nghĩ về nhau cũng có ý nghĩa lắm rồi. Nên xin người ấy đừng bao giờ áy náy về những ngày mình lao đao cần an ủi thì người ấy không có ở bên cạnh để chia xẻ buồn vui và lau nước mắt cho mình. Ngược lại, mình lại cảm thấy có chút ân hận vì những ngày người ấy lao đao một mình, mình chỉ biết đứng ở xa mà vọng về chứ không làm được gì to tát cả. Mình nhận được nhiều quá!
Người ấy dặn bất cứ điều gì người ấy làm cho mình, đừng viết lên. Nhưng mình lại không giữ lời đây! 
Cái mũi tẹt của Tiểu Hắc này mà người ấy gởi có một số phận hy hữu là hôm người ấy nghe mình có Tiểu Hắc đã lấy ra để trên bàn để gởi cho mình mượn thử. Nào ngờ có kẻ nào đó ngứa tay đã khoắn đi mất. Sau đó vài tháng, người ấy nhận được một thùng hàng để trước cổng có nó trong đó và một lời xin lỗi ngắn gọn. Và thế là châu về hợp phố!
Cảm nhận hết những gì người ấy dành cho mình! Những năm tháng tới, cũng sẽ cùng cười, cùng khóc, cùng than vãn với nhau, nha!

Thursday, January 20, 2011

đèo bồng

Noel hai năm trước chồng dắt Hường về giới thiệu. Nhìn dáng Hường mỏng manh dịu dàng ưa mắt nên mình chỉ cằn nhằn lấy lệ rồi thôi. Hường dễ chịu lại nhỏ nhắn nên mình thương Hường lắm, đi đâu cũng dắt theo bên mình. Hơn hai năm trời, mình với Hường sống với nhau đằm thắm, không cãi cọ, không xô xát. Mình thương Hường tận tụy giúp mình mọi lúc mọi nơi mà không kêu ca phàn nàn gì, buồn vui chi cũng có nhau. Cái gì cũng vậy, có lúc lên thì có lúc lụi tàn. Tình thương mình dành cho Hường thì vẫn còn nguyên vẹn nhưng dạo gần đâu, tâm trạng Hường hình như không được tốt. Hường ghen ghét chuyện gì đó mà ở nhà, Hường thường cau mặt cau mày tăm tối khó chịu. 
Hai tuần trước, chồng được/bị bạn rủ rê về kinh đô ánh sáng của những con thiêu thân. Mình là mình tiễn chồng ra cửa, dặn dò bạn của chồng rất chân thành, là rằng, mấy anh cho em gởi tướng công đi theo, nhớ bảo trọng tướng công giùm em. Làm gì thì làm, lúc về nhà bước chân vô cửa mà không ngập ngừng là được rồi nha. Chồng theo bạn đi miệt mài mấy ngày, về nhà cứ loanh quanh giấu diếm gì gì đó. Có lúc lại thấy ngồi trong xe nói chuyện điện thoại hay bấm internet lên coi. 
Tới hai đêm trước khi mình 'bị' gán cho cái mác 'middle age' thì chồng thú nhận, anh không chịu nỗi vì phải giấu em nữa rồi, anh định chờ tới sinh nhật của em mới ra mắt em nàng Tiểu Hắc. Cái này thì mình bị ngạc nhiên quá đỗi nên thay vì cảm ơn chồng mình cứ vặn vẹo anh đã làm gì sai với em hả?
Tiểu Hắc không yêu kiều duyên dáng như Hường. Tướng lại có phần bậm trợn không được sáng sủa. Dường như càng thêm tuổi thì người ta lại chuộng những thứ kềnh càng hơn thì phải.  Mình bỏ Tiểu Hắc ngồi đó suốt hai ngày không ngó ngàng gì tới. Phần vì thấy có lỗi với Hường, phần vì đang bận bịu cật vấn chồng tại sao phải đem Tiểu Hắc về- câu hỏi lẩn quẩn của mấy người hết hạ sang thu thôi đó mà. 
Ngại ngại nữa là mũi Tiểu Hắc hơi kém cao nên nếu muốn Tiểu Hắc tự tin hơn thì tương lai phải bỏ ra ít nhiều cho Tiểu Hắc chỉnh sữa mũi.
Từ nay về sau, mỗi khi bước ra khỏi nhà, mình còn có thêm một nhiệm vụ nữa, là phân vân đứng nghĩ nên đem theo Hường hay Tiểu Hắc?
Lựa chọn đôi khi cũng làm mình đau đầu không ít!

Wednesday, October 13, 2010

giặc

Lu bu quá lâu ngày đâm lơ, lơ hoài thì quên, quên quá xong bỏ!
Cỡ tháng tám năm trước, phong trào trồng cấy farmville rầm rộ lắm. Thằng cu Kh. tới ngày sinh nhật không cầu gì to tát hết, chỉ mong có thêm hàng xóm để trồng tỉa vụ mùa cho vui. Mỗi lần nhấn vô facebook là hàng chục cái thư mời và quà tặng chực sẵn đó. Theo yêu cầu của nó với mẹ nó nên mình nhận làm hàng xóm. Một. Hai. Ba. Rồi lên tới mấy chục hàng xóm. Đi đâu cũng nghe chuyện trồng tỉa farmville. Thằng Đào con Út đi ra đi vô bàn tán trồng loại hạt nào tiện gặt hái. Đi coi nhà cô môi giới nhà cửa nói thôi tạm thời chưa tìm nhà ra thì làm hàng xóm của cổ trong farmville. Mình tò mò vô coi thử, vậy là xong!
Trở thành nông dân chăm chỉ, sáng tối trồng tỉa, gặt hái, canh giờ sít sao. Từ lúc chơi tới giờ, mùa vụ chỉ bị nghẻo đâu chừng hai ba lần. Canh canh giờ tối về ăn uống xong là trồng, sáng hái rồi trồng để tối hái xong trồng tiếp. Đều đều vậy. Chăm chỉ nên nhảy level dữ lắm. Mình chuyên trị crops mastering nên hạt giống nào ra cũng trồng đủ ba level để lấy mastery sign. Lấy được 68 cái sign rồi. Lên tới level 87 rồi ngưng. Chuyện là tháng trước mình bị đau lòng vì chuyện xào xáo không đâu nên không muốn quan tâm thành phần nào đó làm gì ở đâu nữa. Mình rút lui khỏi facebook. Mà farmville xài qua facebook nên mình mất hết hàng xóm. Lặng lẽ trồng tỉa một mình thì buồn lắm. Cái sự háo hức chờ cây trái chín để hái không còn tồn tại nữa nên dần dần rồi quên. Quên lâu thì bỏ.
'Giặc' farmville tồn tại hơn cả năm, lâu hơn cả 'giặc zuma' nữa.
Sau cú trốn giặc farmville, công việc càng ngày càng nhiều, tối về chả muốn đụng thứ gì. Nhằm lúc anh Hai giới thiệu giặc Tam Quốc. Là thôi rồi! Mới đầu còn khách sáo nha, chỉ có đêm nào con đi tập ghé qua mẹ ăn ké thì coi đỡ một tập rồi về. Còn lại thì cuối tuần qua mẹ nằm lên nằm xuống coi được vài tập. Hai tuần trước ba đi AZ, rình đem luôn cái máy về nhà. Rồi tối nào cơm nước xong cũng vô phòng đóng cửa đánh giặc Tam Quốc. Một đêm coi đâu được hai tập, tới gần 9 giờ là tắt lùa con đi ngủ. Vậy mà hay. Ít nhất không phải ngồi nghỉ ngợi chuyện việc hay lôi đồ ra làm.
Tới giờ chỉ đánh tới tập 62. Ghiền quá tới nỗi bị càm ràm em mê phim hơn mê chồng. :)
Chắc ráng qua tuần sau rảnh, đánh xong giặc Tam Quốc. Rồi bỏ giặc, đang giằng co có nên bỏ bạn. Khắng khít năm năm rồi, bỏ không đành mà đôi lúc cũng thấy nhạt nhẽo nơi đầu môi!
Chuyện chi cũng vậy, lơ hoài thì quên, quên quen thì bỏ được chứ gì!

Tuesday, September 21, 2010

sáng nay mưa phùn

Bảo về mang theo xâu khóa ở Dubai và cảng Antalya, Thổ Nhĩ Kì. Câu chuyện có thể thêu dệt thêm nhiều tình tiết nhưng đọng lại chỉ là nỗi nhớ nhà da diết của người lính thủy thủ xa quê (thêm vào có lẽ là những trận nhậu quên trời đất khi cập bến :))
Sáng nay mưa phùn, Bảo lại vác ba lô đi nữa. Quà quê, nếu Bảo cần, chỉ là thùng mì cay chị gởi theo chị Ti. Chân cứng đá mềm nha Bảo!
Hihi, coi kỹ lại thì cái xâu chìa khóa ở Dubai đọc thành i *heart* dâu bí!

Saturday, September 4, 2010

châu về hiệp phố

Lúc ra đi, hành trang ba cho mỗi đứa là một góc vali nhỏ. Quần áo không nhiều dành chổ cho mớ báo cắc cỏm thu thập bao nhiêu năm trời, và những kỷ niệm chứa đựng trong đó. Lần ba mẹ dọn lên anh Hai ở, mớ báo này nằm trong thùng theo lên trên đó. Tuần vừa rồi, anh Hai dọn dẹp. Ba cầm đưa lại. Bần thần như bắt gặp lại một cái gì đó đã lãng quên- lâu lắm rồi. Đến bây giờ thì mình giàu lắm. Hồi ức! Năm kia D. cho nguyên thùng Mực Tím và Áo Trắng, nay mớ châu này lại về Hiệp Phố. Mình không giàu to thì gọi là gì?
Ngồi xếp lại tủ sách, dở lần ra trang đầu, thói quen cũ vẫn hay kí tên và những dòng ngắn của những sự kiện và tâm trạng lúc mua báo.
Tờ này hẳn là mua ngày gia đình cậu Út đi Mỹ. Chiều đó nhớ đi hát karaoke với Quỳnh, chị Thùy và Hưng. Lúc đó Quỳnh nhổ hết răng khểnh, hết luôn mấy cái răng cửa, nhìn kì không chịu nỗi vì vẫn lưu luyến với con Quỳnh răng khấp khểnh. Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ đó. Có đứa đã từ từ lột bỏ cái lốt học sinh để chuyển qua những lăn lộn đời thường. Và cũng có đứa vẫn còn 'dậm chân tại chổ' là vậy.
Tờ này, không nhớ dạo phố với ai gặp lại lãng tử tóc dài. Anh ni mình gặp lúc đi về Phan Rang đám cưới anh Tí. Anh Tí làm trong đoàn văn công tỉnh nên đoàn đi rước dâu toàn là kì nhân dị tướng. Theo trí nhớ thì ảnh nhìn giống giống như diễn viên Huy Khánh bây giờ. Lúc mọi người đi tắm biển, ảnh cứ đi theo hai chị em bắt chuyện (chị Hòa con cậu Tám), lại đòi dạy mình bơi nên tối về ngồi nhớ tóc dài ảnh bay bay trước gió biển. hihihi. Đó, mình nhỏ cũng biết mê người đẹp rồi đó.
Tờ này, mua lúc về Nha Trang với nội. Có lẽ là sau trận thất tình hoang tưởng của trẻ mới lớn.
Tờ này, không biết nguồn cơn gì lại viết 'triết lý' như vầy nữa.
Tờ này, là đi ăn chè với tụi hắn. Đôi lúc chỉ đơn giản vậy thôi, đạp xe ra phố đi lòng vòng, mua báo rồi ăn chè rồi về.
Tờ này, là 100 ngày của Khải. Nhớ chiều đó thắp nhang cho Khải xong, đi bộ một mình về nhà. Chiều tháng mười hai bên mình cũng lạnh lắm. Cái bóng nắng chiều hắt từ phía nhà Khải ra đường thấy hiu hắt làm sao đâu.
Tờ này, là đi làm chứng minh nhân dân xong đi với thằng Bi xóm dưới ra phố mua báo rồi về. Lúc này mới mổ xong còn đi thè thè, cà thọt nha. Không biết là thằng Bi ngổ ngáo lại có lòng kiên nhẫn tới vậy. Ngày thường nó chửi thề như rươi, mà mình nhớ hôm đó nó hóa thành chàng trai chửng chạc đáng ngạc nhiên. Chắc làm chứng minh nhân dân xong, ai cũng thành người lớn hết rồi!
Tờ này, mua trong ngày sinh nhật của nhóm "Ngũ Vân" - ai mượn đặt tên mây trời chi- giờ văng tứ tán.
Tờ báo xuân này, mẹ mua tặng. Những năm tháng này là những năm tháng mình cứ loay hoay tìm chính mình.
Tờ ni, chắc lại đạp xe vòng vòng bờ hồ với bốn đám mây của mình.
Tờ này, ba mua cho đọc lúc nằm viện mổ.
Và tờ này, là tờ Áo Trắng. Tâm trạng lúc đó hoang hoải lắm. Vậy nên đuối sức lâu lành. Cũng thời gian đó, mình nhận biết được những tấm chân tình quanh mình.
Thời mới lớn, có lúc- hay nhiều lúc cũng buồn bâng quơ vầy!
Và ngày sinh nhật nhóm- có lẽ lần cuối cùng- rồi tan rã.
Tờ này, hẳn là đại ca mua tặng nên có chử ký của hắn trong đó. Tụi mình đưa ai ra bến xe nhỉ? Lão nhị về Sài gòn?
Một buổi chiều thứ bảy nào đó, và chè!
Tờ này, nhón về khi từ Ban mê Thuột về. Những ngộ nhận khờ dại một thời. Nhờ vậy, mình lớn!
Kết thúc bằng tờ Áo Trắng số 46. Trang đầu có câu thơ 'Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng/ Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.' Nguyên chở lòng vòng trên phố Sài gòn, ghé nhà chào mẹ Nguyên, chào ông Đại tá đỡ đầu của Nguyên, Nguyên ngồi hát lạc giọng bài 'Vì nàng đẹp như một bông hồng', rồi lại lòng vòng về phố, qua sở thú, trả mình lại cho anh Hai. Buồn tới không khóc được.
Vậy thôi, có lúc người ta ngồi phủi bụi thời gian. Lòng quay ngược về quá khứ bằng những hồi ức. Miên man là vậy. Rồi một thoáng quay đầu thôi. Mình lại trở về với hiện thực.
Hôm nay ăn gì?

Thursday, September 2, 2010

cho Tr.

Tr. ơi chị nhận được quà của em rồi- có kèm theo thư xin lỗi của bưu điện vì họ lỡ làm rách cái bì thư. Nhưng không sao, mọi thứ nguời gởi muốn gởi gắm, người nhận đã nhận đủ hết rồi. Thương!

Thursday, August 5, 2010

cây hoa trái

Đào lông này chỉ có mỗi hai trái. Lý ra phải dán cái bảng 'hiện vật qua ống kính có thể nhìn bắt mắt hơn hiện thực!' Cuối cùng cũng bị các bác chim chiếu cố lổ chổ rồi rớt xuống đất hư mất. Chờ qua mùa sau vậy!
Cô Loan hàng xóm với mẹ vẫn đem sang nào rau, nào quả cô trồng biếu ba mẹ. Chả là ngón tay cái của cổ xanh rì. Trồng gì cũng lên xanh um. Bữa hôm cô đem qua biếu mẹ một hộp cà chua nho, mẹ sang ra cho mỗi nhà một ít. Mình trịnh trọng tuyên bố, mẹ ạ, con không cần vì nhà sau đã có cà chua chín mọng rồi. Trồng trọt bữa giờ chỉ dám khoe hàng cây cà chua, cái thứ trồng đâu sống đó.
Lứa cà chua đầu tiên con gái hái vô, mẹ làm một nồi bún cá.
Một sáng mở cửa ra vườn. Cái bông đơn lẽ này nhìn mình cười. Ở đâu ra tự nhiên mọc lên vậy thôi. Nhìn kỹ giống giống hoa quỳ. Cũng là mọc lên từ bờ bụi vậy!

Saturday, May 15, 2010

bốn/tứ

Theo thói quen thì tính hay làm gì cũng số chẳn. Vậy nên hôm bữa mua bốn cái cây đào lá tím về nhờ ba Nì đào lỗ để bỏ xuống. Tự nhiên ngồi nghĩ nghĩ nói bốn cây cũng tốt nhưng tự nhiên trồng một hàng bốn cây thấy sao sao. Sao sao là tại người ta hay kêu bốn là tứ (tử), rồi bữa hỏi xa nói bốn cây giống sanh lão bệnh tử, thêm một cây nữa coi như bắt đầu lại vòng tuần hoàn khác. Nghe mơ hồ vậy nên khi đem ra nói với ba Nì bị quạt cho là đồ mê tín. Mình cãi hoài không được, không phải là mê tín mà là hòa khí trời đất vậy vậy đó. Hê hê. Có kiêng có lành nên chiều thứ sáu về mình lẳng lặng đi Home Depot vác thêm một cây về nữa rồi chổng mông trồng trọt.
Đào xới tới chiều nay mới xong. Gạt được một thứ trong to do list.
Lúc ba Nì ra đứng chống nẹ dòm khen đẹp mà không thấy đá động gì tới chuyện sao tự nhiên có cái cây thứ năm ở đó.
Còn nói em có nhiều đam mê quá. Chắc ý là em có nhiều thú tiêu khiển quá.
Nếu thứ gì đã ở trong to do list, làm sao liệt vào thú tiêu khiển được hả đá lìn?

Thursday, May 6, 2010

xâu chìa khóa

Đây là bốn cái khung hình mình nói bữa rồi. Hai tuần vừa rồi lục đục mỗi ngày một chút dán giấy scarpbook làm nền rồi nhờ ba Nì đóng lên và treo bộ sưu tập của mình lên. Trên dưới ba trăm cái như vầy, không đủ chổ nên một số vẫn còn đang ở trong hộp. Đang định lấn sang phía tường bên kia luôn. Cái khung nhỏ này là những cái móc khóa có nhiều kỷ niệm với mình nhất.
Lúc mua giấy mình đã chọn màu nhạt nhất nhưng cuối cùng vẫn lấn át, không làm nổi bật mấy cái xâu chìa khóa. Nhưng nhìn gần thì cũng thấy được mà! :)
Nguyên bộ này, là công của không biết bao nhiêu người. Mình đang bắt tay qua làm project khác cho kịp ngày sinh nhật con gái. Khi rảnh, định bụng sẽ ghi xuống hết bộ này ai cho, từ đâu đem về. Hiện giờ thì mình còn có thể cầm từng cái và nhớ được ai tặng và từ đâu tới. Để lâu nữa, e sẽ quên mất và sẽ cảm thấy có lỗi!

Thursday, April 29, 2010

tada

bữa giờ mình mải miết với cái project này đây. mơ ước là bỏ hết sách, bộ album, và phim của mình và hai đứa lên đó. đầy hết rồi. giờ soạn ra mới thấy mình có nhiều băng vhs như vậy. thứ này bây giờ còn ai mà coi nữa đâu chớ. nhưng mình thích, coi hoài không sợ bị trầy sướt như băng dvd. sáu cái thùng báo là nhờ công D. vứt đi và anh C. lượm lại. Nhớ cái ngày D. hỏi rồi gọi lại nói anh C. lỡ vứt ra thùng rác rồi. tiu nghỉu lắm nha. tới hồi lên đó, ảnh đi làm về để cái thùng báo lên bàn đứng dòm hai đứa. té ra ảnh đi bươi lại thùng báo mà hù vậy.
nhìn lại thì cảm thấy hơi có lỗi vì sách hai đứa chỉ được hai cái hộc, băng và dvd một cái nữa, sách còn lại ké qua kệ sách phòng con gái. đó là sách ngâm cứu, sách về máy móc, manual loạn xạ của ba Nì, còn đựng trong thùng.

Wednesday, April 14, 2010

trồng trọt

Sáng nay không thấy đất động đậy nên mình đi động đất.
Xách cuốc ra vườn đào lỗ bỏ cây mận xuống. Hôm qua bỏ được cây đào lông rồi. Đất phía bên này cứng hơn, ở dưới cũng đá trùng trùng giống bên kia. Vừa đào, vừa nạy, phía dưới đất nhão như đất sét nhưng sợ có đá nhiều không biết rễ có đâm ra được.
Đào hoài, moi hoài cũng được cái hố nhỏ, bỏ phân bỏ cây xuống lấp lại cũng xong. Người ta trồng cây thì chắc chắn mọc. Mình trồng cây xong còn đứng cầu trời cho nó sống. :)
Dự định cuối tuần đi mua thêm ít nhất bốn cây đào lá đỏ về trồng dọc hàng rào bên phía phòng ngủ để che bớt cái cửa sổ vì nhà kế bên là nhà lầu. Định vậy thôi còn siêng lười tùy lúc nữa.
Mua hai cây bông giấy, một đỏ, một trắng cho pha hồng mà ba Nì không thích bông giấy nên chắc phải đi trả lại cây đỏ, giữ lại cây trắng trồng sau sân thôi.
Cây hồng ngủ một trận mùa đông dài giờ nảy mầm đâm lộc thấy đẹp quá chừng. Hồi đó thấy chó gặm xơ xác tưởng là đã chết khô rồi.Vô tới nơi thấy Mr. D gọi hai lần rồi. Vừa check email xong là gọi lại giao bốn việc, bảo từ từ làm thôi, take time đi, nhưng mà tuần sau có là được rồi :(

Friday, April 9, 2010

quà của phố...

...mình đã nhận được, vui lắm!

Monday, March 29, 2010

khung hình

Hồi lâu rồi, mẹ tặng cho cái khung corkboard của Sheffield Home. Nghĩ cái này để treo bộ móc khóa của mình chắc được nên lặn lội tìm được thêm hai cái nữa, lớn gần bằng cái đầu. Trưa nay đi cầu may, hên quá được cái nhỏ như mình định trong đầu. Có điều bốn cái bốn màu khác nhau. Không biết treo lên tường có thấy khập khiễng, hoa mắt không nữa.
Phòng đọc đang tan hoang, chờ thợ chiến sửa sang lại. Hy vọng xong mau mau.

Wednesday, June 10, 2009

góc này...

...mình thích nhất
góc này, mình thích nhì
còn nhà này: nhà mình...

Sunday, March 15, 2009

tứ bình



hôm nọ đi Goodwill tậu được bộ bình bốn cái này. hai nhăm cents một cái, vị chi một đồng. Vui râm ran!

Wednesday, November 19, 2008

những cái xâu chìa khóa

Ba nâng bổng tôi lên để tôi kịp vẫy tay chào bác Hai và anh chị họ qua khung cửa ở phi trường. Tôi dụi cặp mắt cay xè vào vai ba. Tất cả giống như một cơn mơ. Chiếc máy bay khổng lồ, xe và người tấp nập trên đường phố, những ngày êm đềm tôi tập làm quen với những người thân lần đầu gặp mặt. Khi tôi bắt đầu thấy thương quê nội thì cả nhà lại phải lên đường. Sáng nay trời mưa, và ai cũng khóc. Pleiku mờ dần sau khoang cửa, vậy là xa…
***
“Anh xin lỗi vì anh không thể…” đường dây ong ong rồi tắt lịm. Em đột nhiên cười lớn rồi cẩn thận chào anh như thể bên kia đường dây, anh vẫn lắng nghe. Đôi lúc em biết rõ lắm sự thật là gì nhưng phải chờ đến lúc anh nói lên lời khẳng định, đủ để điếng người và em buông xuôi. Không, và em bỏ cuộc. Biển lại còm cõi một mình, ngàn đời vẫn vậy! Anh lấy đi mất khoảng lặng của những ngày biển hiền hòa. Còn lại biển chiều nay, chỉ có gió, thét gào…
***
Tất cả tưởng chừng như là thói quen. Thời gian hai đứa ở bên nhau cứ đều đều như thói quen vậy. Đi ăn, xem phim, họp bạn… Cô vẫn nói với anh rằng cô sợ những khoảng lặng đằng sau thói quen ấy. Vậy rồi hai đứa xa nhau. Xa mà vẫn gần cũng vì thói quen cần được gặp nhau, tán chuyện trên trời dưới đất chẳng dễ gì bỏ.
Giữa tiếng phi cơ đang cất cánh, anh chợt nhớ tới cô, rồi giật mình tự hỏi, không biết nỗi nhớ này có phải là một thói quen?
***
Cái lạnh cuối thu như kim châm vào người, hàm răng anh tê buốt- hậu quả của mười mấy năm làm bạn với thuốc lá và ăn uống thiếu thốn. Cả tuần nay anh không có một bữa ăn đàng hoàng. Mỗi lúc về khách sạn, húp vội chén soup đặt từ phòng lễ tân để kịp gọi về nghe tiếng con.
Những lúc rong ruổi trên đường, như lần này, anh mong được về nhà, cuộn mình trong chiếc chăn bông, ăn tô cháo nóng vợ nấu, nhìn con cãi cọ xem đứa nào được nằm gần ba nhất.
***
Chiếc thuyền chòng chành đón từng đợt gió trong cái nóng khô người. Tiếng hát vang xa cả một khúc hồ. Mười mấy năm cuộn mình theo thói, tự mê hoặc rằng mình đã thuộc về nhà người, bất chợt thấy mình cứ cố chen chân vào lại bị hất văng ra. Những gương mặt, giọng nói, cách cười này, tôi tưởng đã quen, nhưng có lúc lạ đến ngây người. Anh quay sang, bẹo má tôi, “Em nè? Sau này, mình về đây cũng hạnh phúc chán em hả?” Ừ, sau này, khi em không còn là người lạ!
***
Lần đầu tiên con gái của mẹ đi Disneyland là lúc hai tuổi. Con mở màn cuộc vui bằng cách nôn tùm lum trong phòng khách sạn. Cả đêm mẹ chỉ dám cho con húp cháo lạnh mua ở Bolsa. Lúc vô công viên, con nhớ sữa, khóc to và dai đến nỗi mẹ chả biết nên dỗ con làm sao. Vậy mà cũng vui con hả? Vì đã lâu lắm rồi, mẹ mới có dịp đi chơi chung với Ngoại và dì Út. Bữa cơm tấm mình ăn trong xe trước khi về mới ngon làm sao há con?
***
Tôi tìm mua lấy bình yên ở nơi trong mơ tôi vẫn thấy mình về. Cái góc nhà này tôi thấy nội vẫn ngồi chờ. Khúc sân này tôi thấy mình ngồi hong nắng sáng. Góc quán này, mẹ thường đứng pha cà phê. Vườn ổi um tùm này gợi nhớ cái đầu con ma trơi đủ màu. Mọi thứ vẫn vậy, êm đềm quá.
Chỉ có điều bình yên tôi mua được chỉ là giấc mơ. Nội đã mất, sân đã chia hai, quán đã san bằng, vườn ổi đã mỏn. Tôi là kẻ mộng du giữa đời thật.
***
Tình cờ, anh tìm ra cô- người bạn thời thơ ấu. Cái ký ức tội tình cắt cụt lủn mất đâu khoảng thời gian tắm mưa quê cũ. Chắp vá vụng về là những ngày tập làm quen với nhau trên quê mới. Mở đầu bằng một cuộc vay mượn. Anh tựa cửa xe, rút xấp tiền từ tay cô mà không biết mình sẽ dùng vào chuyện gì. Rồi trả - vay, vay- trả, từng mảng đời của anh và cô cứ vụn vằn chắp nối song hành như thể sẽ không còn cuộc tình cờ nào tồn tại.
***
Tôi đi dọc khu hành lang nối dài hai cảng, lòng tự hỏi T có đi qua nơi này. T bảo T sẽ dừng lại đây tám tiếng. Những tám tiếng? T làm gì trong tám tiếng? T có đi trên hành lang này không? T có ngồi chờ trên chiếc ghế này không? T có đứng bên cửa sổ này ngắm máy bay cất cánh không? Tám tiếng, T có nghĩ về tôi không?
Tôi chậm tới mười ba ngàn một trăm bốn mươi tám tiếng lẽ nên hụt mất T.
Những tám tiếng, T có nhớ tôi không?
***
Gần hai trăm cái xâu chìa khóa tôi có được, mỗi cái đều mang theo nó một câu chuyện, một nỗi niềm, một tâm sự, một kỷ niệm, hay đôi lúc đơn thuần chỉ là một ý nghĩ nào đó. Đơn giản và dễ hiểu vì những cái xâu chìa khóa thường được bán ở những phi trường và trạm xe, mà những nơi này tôi cho rằng là những nơi người ta có nhiều cảm xúc nhất. Đôi khi là mong ngóng được về nhà, được nhìn thấy và ở trong vòng tay người thân yêu; hay là sự hồi hộp của lần đầu tiên gặp mặt ai đó; hay là nỗi buồn và nước mắt vì phải chia tay người thân; là niềm hạnh phúc vô biên của những ai đang đi nghỉ mát với người mình thương yêu; nỗi lo lắng của một cuộc hẹn phỏng vấn hay một cuộc họp đang chờ đơi…
Có lẽ tôi để trí tưởng tượng của mình đi hoang bằng cách tạo ra những câu chuyện nấp đằng sau mỗi cái xâu chìa khóa đó. Chả vậy nên anh và con hay thắc mắc tại sao tôi có thể bỏ ra hàng giờ ngồi xăm xoi, lục lọi, hay ngồi ngắm cái bảng có dắt đầy xâu chìa khóa trong phòng.
Tôi không đi đây đi đó nhiều nên mỗi lúc người thân và bạn bè đi đâu, tôi đều nhờ họ đem về giùm một cái xâu chìa khóa. Vậy nên có đến hơn nửa số xâu chìa khóa trong bộ sưu tập này là từ những nơi tôi chưa hề đặt chân tới. Có cái ở xa xôi tận Egypt, Spain, London, Singapore, China, Taiwan… Cái gần thì lòng vòng quanh nước Mỹ, Mễ, và Canada.
Vậy nên lần sau ai đó có đi xa, nhớ đem về cho tôi một cái xâu chìa khóa- một câu chuyện- một nỗi niềm!