người đàn ông cầm nỗi hồ đồ xuống phố
thảy vào hư vô niềm tin đã bị ăn mòn đi một nửa
ngày an nhiên dường như mất đi điểm tựa
ngửa cổ tợp ngụm bia
nuốt luôn tiếng thở dài ba đêm lật mình nén khẽ
trả về lẽ an nhiên
dĩ bất biến tiện đường ứng vạn biến
an nhiên
ngày
người đàn bà ngửa tay vớt nỗi hồ đồ vứt đi trên phố
lặng lẽ gột trôi bằng nước mắt của kẻ mồ côi niềm tin
đem vào đêm- trăn trở...
3 comments:
an nhiên thiệt hông ??? ......
có lẽ được, có lẽ được Quỳ à, nếu tập coi nhẹ được mọi thứ...
hy vọng vậy nhé! hugs
Post a Comment