Khi đi ngang nhìn thấy ba ngồi lọt thỏm trong cái ghế bành, hướng lên bàn thờ Mệ đang nghi ngút khói hương mà lầm rầm nói chuyện, thấy xót xót làm sao đâu. Đám giỗ Mệ năm này rơi vào tuần lễ của Mẹ:
Tôi sinh ra mới ba ngày Mẹ mất
Mấy mươi năm thiếu Mẹ mấy ngàn ngày
Ngày của Mẹ đâu có gì hằn dấu
Khi một đời rồi thân phận mồ côi !
Tuổi thơ tôi đằm nước mắt buồn rơi
Tiếng Mẹ thiêng liêng chưa từng được gọi
Khi tôi khóc đâu có ai dành dỗ
Khi tôi vui cũng không ai chia cùng !
Tôi lớn lên từ giọt nước mắt rưng rưng
Thèm hơi ấm vòng tay tình mẫu tử
Thấy cảnh mẹ con người lòng tôi héo rũ
Nén nỗi buồn đau thân phận mồ côi !
Mấy mươi năm vẫn chưa từng lớn nổi
Vẫn cứ khóc thầm như thuở ấu thơ
Dễ giận dễ hờn dễ tủi buồn thương nhớ
Tiếng Mẹ thân quen quặn thắt cả lòng !
Dòng sữa đầu đời thay bằng bình cháo lỏng
Tiếng khóc đầu đời chị dỗ nín, em ngoan
Vòng ôm đầu đời anh chuyền hơi ấm
Tôi mủm mỉm đỏ hồng tình chị tình anh
Xóm nghèo xưa một thời manh áo rách
Chia đều nhau thân phận trẻ mồ côi
Tôi lớn lên sớm nhập cuộc vào đời
Anh chị em tự mỗi người mỗi cảnh
Ngày của Mẹ hồn tôi mùa gió lạnh
Có Mẹ đâu để nhớ lấy một ngày !
Ai còn có đóa bông hồng cài áo
Tôi thì một đời bông trắng cầm tay !
Chiều hôm nay lòng quê xa vạn dặm
Ngồi một mình hiên trước ngó trời mây
Mây có núi để bay về nương náu
Tôi mồ côi từ lúc mới ba ngày….
THS
No comments:
Post a Comment