Wednesday, May 18, 2011

yêu thương

Hôm nay nói chuyện yêu thương, nghe!
Hai năm trước tới phố lạ ở chung phòng với Mei. Tên cúng cơm là Mỹ Lệ nhưng mọi người vẫn gọi là Mei. Vừa đặt hành lí xuống chỉ kịp rửa ào cái mặt là Mei kéo xuống đại sảnh cho kịp gặp người ta. Lúc chuẩn bị đi, ai cũng chắc mẩm lần này mình hên, sẽ được chứng kiến cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ và có lẽ kéo theo sau đó là một chuyện tình của con thuyền với bến đỗ có hậu.
Hành lang gió thổi lạnh cóng là vậy mà Mei liên tục đưa tay nới tay áo, cổ áo. Nóng quá. Nóng chết được. Khi người đó tới, Mei dẫn tới trước mặt mình giới thiệu đây là Peter rồi hai đứa lút cút đi theo người ta ra bến xe điện ngầm. Mei quen người đó do chị họ giới thiệu. Nói chuyện qua lại nhiều lắm nhưng lần này mới gặp lần đầu. Khuya lắc rồi nên đường phố vắng, người đó đi vòng ra ngoài đường như tém hai đứa lên lề tránh những người vô gia cư đang đi lừ đừ trên phố.
Lúc ăn cơm, mình không biết nói tiếng người ta nên cắm cúi ăn. Hai người có vẻ rất hợp, nói chuyện liên tu bất tận. Mình thấy người đó khảy hết mấy hột cơm mềm trên dề cơm cháy rồi trút hết vô dĩa của Mei. Ừ, đàn ông biết người ngồi đối diện của mình thích ăn gì. Điểm thì mình đã cho lên tới 8. Mei cho bao nhiêu mình không rõ nhưng thấy mặt nó đỏ hồng. 
Đêm sau người đó tan ca lúc 11 giờ. Mei chờ đi ăn cơm tối. Tới hai giờ sáng về tới phòng rồi cứ nằm trằn trọc. Chờ không được nên mình hỏi sao rồi. Chắc là không có sao. Không thích. Coi cái cách Peter lên xe bus bối rối đưa cái thẻ cho người lái xe rồi quơ tay ra hiệu. Mei đỏ mặt xấu hổ. Không cảm thấy được bảo bọc. Chưa nhà cửa, công việc ổn định. Thôi Mei chờ. Có người quen giới thiệu anh kỹ sư kia có nhà, có xe, có công việc ổn định. Có một điều Mei quên nhắc. Là chưa bao giờ gặp mặt cũng như nói chuyện với người ta. Mei trở người thở dài hỏi vậy mình đã yêu bấy nhiêu lâu rồi, có lời khuyên gì cho Mei không. Mình nói cái câu này nghe dở hơi chết được, 'thì nhắm mắt lại mà yêu một lần xem thử!'
Ý mình nói là đừng cần xem thử người ta bề thế ra sao cứ theo cảm nhận trái tim thôi. Nhắm mắt hay mở mắt thì mình không biết. Tháng trước ăn trưa thì Mei nói Peter mới cưới vợ rồi. 
Trưa qua mình được đãi ăn pizza. Chú Ben trúng số được hai ngàn mấy nên điều đầu tiên chú làm là gọi điện báo cho Châu biết rồi mời đi ăn tối. Như bao lần khác, Châu thoái thác. Thôi mua pizza đãi cả bọn đi. Vậy là được ăn trưa miễn phí. Bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Từ lúc Châu được tuyển vô làm, hơn bốn năm trước, chú Ben thương cái kiểu cười hề hề của Châu. Chú hỏi một câu tới giờ Châu vẫn chưa chịu gật đầu, là đi ăn tối với chú.  Mà mình không nói tới người mà Châu gọi là bạn trai hiện thời đâu. Người hiền như mẹ nghe chuyện Châu cũng nói thôi con nên xa nó cho rồi. Đàn bà có thì mà Châu còn chần chừ tới bao lâu nữa?
Ăn trưa miễn phí kiểu này hoài sao được. Mà thôi, mình góp lời vì thấy có lí vậy chớ người trong cuộc thì biết phải làm sao. Nghĩ tới chuyện hai người đàn ông tóc bạc ở chung nhà gọi nhau bằng cha con cũng sao sao đâu nên chắc Châu ngại. Mà yêu thương chắc chưa tới- từ phía Châu.
Lúc nghe kể ông Bảy lái xe chở bà đi chợ rồi đứng ngoài chờ. Vài mươi phút sau nghe còi cứu thương hụ, ông linh tính chạy vô chợ thì thấy bà té tét đầu máu me lênh láng. Run rẩy gọi cho con cháu của bà. Tự nhiên cứ thấy thương thương.  Bà góa chồng lúc trẻ rồi ở vậy nuôi con thôi. Lúc bà vô viện dưỡng lão, bà gặp ông Bảy. Hai ông bà không chịu cho người ta gọi bạn trai bạn gái đâu, chỉ là bạn thường thôi. Ở nhà riêng, gì cũng riêng hết mà ông bà chăm sóc cho nhau tỉ mỉ. Bà lẩn thẩn có khi quên ăn, quên uống thuốc. Ông Bảy nhắc.  Không liên hệ ràng buộc gì mà tự nhiên có trách nhiệm với nhau. Con cháu của bà với mình nói ước gì khi già mình có tri kỉ vậy.
Kiểu tri kỉ mình với cháu bà có bây giờ, viễn ảnh là tới lúc tuổi lớn bằng bà, vẫn bưng cơm dọn lên bàn, nhìn nét mặt của tri kỉ hỏi tri kỉ như bao nhiêu năm trời vẫn hỏi rằng ăn có vừa miệng không? Đồ ăn có cứng lắm không?

12 comments:

BeBo said...

Em có tin duyên nợ hông Quyên?

Tanya said...

tu mười kiếp mới đi chung thuyền, tu trăm kiếp mới thành vợ chồng....hình như Tanya nghe người ta hay nói vậy, chuyện vợ chồng thì cũng có số.
Mình đứng ở ngoài nhìn vào thấy khó hiểu há Quyên :)

Chị Th. lớn, em tin có duyên nợ.

quyên said...

Chị Th., Th. nhỏ, q cũng tin có duyên nợ. Chỉ có điều đôi lúc duyên nợ đó mà người ta cứ tìm gì khác nên không thấy. Có phải gặp nhau là đã có duyên và nợ là mình buộc vào?

PhungPat said...

Em tin duyên nợ, khi 1 người không đến được với 1 người hay 2 người đến với nhau rồi giữa đường gãy gánh, đó là duyên nợ hen chị.

lou said...

em cung tin vao duyen no neu co duyen co no voi nhau thi di dau roi cung quay ve voi nhau thoi

Lana said...

Lana tin có duyên nợ, là khi một người gặp người này mà không là người kia, là khi mình ráng hết cách (gần họ/ xa họ) nhưng c/s vẫn đẩy theo một đường khác với mình có thể định.
Nhưng không phải vì thế mà con người hết loay hoay để sống tốt nhất có thể ha Quyên.
Thì ráng bám vào cụ Nguyễn Du vậy (xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều).

Swallow said...

Em hoàn toàn tin vào duyên nợ chị à.
Có người cứ dằng dai mãi không dứt, có người thì rẽ ngang hay sống tới bac đầu...
Không chỉ cái duyên chồng vợ không đâu.

Ngay bạn bè.... được gặp nhau thân nhau hay thôi không thân nhau nữa....

Rồi cả cha mẹ - con cái, anh em, được sống gần nhau hay phải sống xa nhau đều có duyên có nợ hết rồi.

Có khi mình muốn sống gần cha mẹ anh em cũng không được. Thương đó mà cuộc sống cứ đẩy xa.... đều có sự sắp xếp cả rồi.

Chỉ là mình làm sao để gần nhau hay xa nhau đều cảm thấy nhẹ nhàng, rằng đã có sự sắp xếp tốt nhất rồi, cái duyên nó vậy.

TM said...

đọc bài nghe thấy thương Q thôi :).

Dã Quỳ said...

Duyên nợ thì có lẽ phải có. Mà sự an bài cũng phải có lun!

Đọc bài ni mà thấy ......nửa đắng, nửa ngọt kìa!

quyên said...

Chị em, hì hì, từ yêu thương qua duyên nợ. Hay phải nói ngược lại mới đúng, phải có duyên nợ mới sinh ra yêu thương phải không?

Xiêm said...

Mình thích bài này, thích kiểu rủ rỉ kể chuyện kiểu này

quyên said...

Xiêm, cảm ơn Xiêm ghé lại!