Tuesday, July 12, 2011

tóc bạc như nhau

Mình đọc bài này của cô Bích Nga và liên tưởng tới chú và mẹ. Hình dung một buổi chiều nào đó, chú không mỏi mệt bôn ba, ngồi trên cái võng sau hè, chị chị tui tui mi mi, tóc chú hói rồi, có nhổ cũng không đặng. Chỉ còn hai chị em thôi, khi nào chú bôn ba mệt mỏi rồi....
Chiều chiều, sau khi ăn cơm xong, em trai tôi ra ngoài sân ngồi hút thuốc. Cái tướng nó ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa uống lon Sunkist sao mà giống Ba tôi chi lạ! Thỉnh thoảng nó mở điện thoại ra chơi game, chăm chú nhìn vào từng con cờ Domino và quên đi thân phận lẻ loi của một con người…
Cũng có khi tôi ra đứng bên cạnh em trai, quan sát nó chơi game với điện thoại. Nó chơi một tụ, máy chơi ba tụ, tổng cộng là bốn tụ cứ như bốn người bạn thật sự. Mỗi lần nó ra một con cờ là liền sau đó ba con cờ khác lần lượt từ đâu đó bay ra, ráp vào bàn Donino, giống hệt một ván cờ thật sự. Tôi hỏi, thí dụ mình “đứng” thì sao. Em tôi trả lời, nếu mình “đứng” thì máy tự động thảy cờ xuống.
Thỉnh thoảng thấy em trai tôi không biết làm gì, chỉ ngồi ngó mông ra ngoài đường, tôi biểu nó quăng điếu thuốc đi, tôi nhổ tóc bạc cho nó. Em trai tôi vui vẻ làm theo lời tôi, ngồi dựa lưng vào ghế thật thoải mái để tôi nhổ tóc bạc cho nó.
Cách đây tròn một năm, từ ngày tôi vừa đặt chân đến nước Mỹ và sống cuộc đời “share” phòng, em trai tôi là người tình nguyện mỗi buổi chiều chở tôi từ đường Pacific của thành phố Anaheim sang đường Clinton của thành phố Garden Grove để tôi gặp Má tôi, để tôi ăn cơm với Má tôi. Chiều nào cũng vậy. Bất kể trời nắng hay trời mưa, em trai tôi đều có mặt đúng giờ nơi sân trước của ngôi nhà mà tôi đang “share” phòng.
Hai tháng sau, tôi thi bằng lái xe đậu, em trai tôi cho tôi chiếc Toyota Camry mà nó đang lái, nó tặng tôi “một sự khởi đầu may mắn” bằng tình thương yêu đùm bọc của một người em nhỏ. Nó chở tôi đến văn phòng để sang tên xe cho tôi, chở tôi đến dịch vụ Smog Check để kiểm tra khói xe, chở tôi đến chi nhánh bảo hiểm StateFarm để mua “insurance” cho xe. Sau khi tôi nhận được đầy đủ mọi thứ, nó giao hẳn chiếc xe cho tôi và từ đó tới nay, chiếc xe gắn liền với cuộc đời tôi như hình với bóng.
Tóc em trai tôi bắt đầu bạc nhiều. Tôi chỉ cần dùng ngón tay lùa mớ tóc mềm mại của nó lên là thấy hàng chục sợi tóc bạc trắng. Tôi thận trọng nhổ từng sợi, không muốn vì sự cẩu thả của mình mà em trai tôi mất đi một sợi tóc đen oan ức. Tôi đứng sau lưng em trai tôi, tỉ mỉ lựa từng sợi, từng sợi… Nắng chiều mùa hè chiếu trệch cái bóng xuống chỗ hai chị em tôi mà chúng tôi cũng không hề hay biết.
Tôi đứng một hồi, gió chiều se se lạnh, bất chợt trong đầu tôi ngân nga lên giai điệu một bài hát “bất tử” của ông thầy dạy nhạc cũ của tôi: “Nắng hạ đi mây trôi lang thang cho hạ buồn coi khói đốt đồng, để ngậm ngùi chim nhớ lá rừng. Ai biết mẹ buồn vui khi mẹ kêu cậu tới gần, biểu cậu ngồi, mẹ nhổ tóc sâu, hai chị em tóc bạc như nhau”.
Từ ngày tôi qua Mỹ, hai chị em tôi thân thiết với nhau hơn cả những ngày chúng tôi còn ở Sài Gòn. Mỗi buổi chiều muộn, chúng tôi gặp mặt nhau tại gian bếp của Má tôi, mỗi người bới một tô cơm nóng, rồi mạnh ai nấy ngồi lặng lẽ ăn. Trong lúc ăn, hai chị em không nói gì với nhau, nhưng chúng tôi cảm nhận được sự có mặt của “chị” và của “em” trong cuộc đời buồn bã của những người tha hương và xa xứ.
Sau khi ăn cơm chiều xong, thỉnh thoảng tôi lại đi ra ngoài sân nhổ tóc bạc cho em trai tôi. Mỗi khi tôi cúi đầu lom khom, mái tóc dài của tôi lại đổ xuống bờ vai gầy guộc của đứa em trai. Lúc đó tôi mới nhìn thấy rõ hai chị em tôi tóc bạc như nhau… Và tôi cố gắng giấu đi những giọt nước mắt.
(Nguyễn thị Bích Nga)

No comments: