Friday, October 7, 2011

lại táo

Lẽ ra bữa nay kể chuyện Đà Lạt cho Mía nghe mà thấy hiện thời Đà lạt đang trầm cảm nên thôi vậy. 
Mấy hôm nay cả thế giới bùi ngùi thương tiếc về sự mất mát của Trái Táo. Mình vốn không nghiện Táo. Xài hàng Táo nhưng mình cổ lỗ sĩ nhờ IT gắn parallel machine để xài Window. :( Ngoài ra có cái iphone đời cũ hưởng từ ba Nì. Nhưng thêm rằng, mình ngưỡng mộ cái sự trang nhã của Táo!
Rồi mình nhớ tới câu chuyện ấm ức của ông lái taxi bốn năm trước mình gặp trên đảo lớn. Câu chuyện ấm ức này, chắc ổng kể bắt thuộc lòng đến nỗi mình nghĩ lúc ổng kể cho nhà mình nghe, nỗi ấm ức đó cũng không còn nữa. Chỉ đơn thuần là câu chuyện đường xa cho không khí bớt trầm lặng.
Ổng kể một ngày ổng mới thả khách xuống khách sạn và trên đường trở về bến, ổng gặp một người đàn ông đang loay hoay với chiếc xe đạp bị hư trên quãng đường hoang vắng. Ông dừng lại giúp đỡ nhưng chiếc xe đạp đã bị hư không sửa được. Người đàn ông nhờ ông lái taxi chở ổng về khách sạn giùm và đưa trước cho ổng 25 đồng. Vừa lên taxi đi được một đoạn ngắn thì có xe riêng của người đàn ông đó đến đón. Loay hoay chuyển xe một hồi thì cả hai bên đều quên nhắc đến 25 đồng trả trước rồi đường ai nấy đi. Nào ngờ đến chiều, ông lái taxi nhận được điện thoại từ lễ tân của cái khách sạn người đàn ông đó đang ở đòi lại 25 đồng. Ổng lái xe tới khách sạn trả lại 25 đồng và được biết người đàn ông đó là một trong những người quan trọng nhất của công ty Táo. 
Vậy nên ổng ấm ức về chuyện 25 đồng nhỏ nhoi và tài sản kết xù mà họ có trong tay.
Xong có một ngày mình nói chuyện với bạn về câu 'ăn so buôn cho', mình giải thích là ăn thì không tính toán nhưng nói đến buôn bán công việc thì phải so đo- cái gì ra cái đó rõ ràng. Bạn nói là 'ăn cho buôn so', là ăn thì cho, mà buôn bán thì so đo. Cũng nghĩa đó thôi, mà đổi qua đổi lại. Hiểu sao cũng thông. 
Rồi trong bữa cơm mình nhắc chuyện ấm ức của ông lái taxi, ba Nì- như bà nội- vốn trung thành với thuyết 'ăn so buôn cho', nói em cứ cái này xọ cái kia, người ta có thể bỏ triệu này triệu kia để làm từ thiện mà không tiếc, dù 25 đồng so với số tiền kia thì nhỏ xíu nhưng không đáng trả thì đòi lại chớ sao?
Ừ ừ, nhưng mà sao em vẫn thấy ấm ức sao đâu!

6 comments:

Anonymous said...

hoàn toàn đồng ý với Mẹ Nì ...Have a nice weekend :)

lou said...

không phải là steve chắc chắn không phải steve

Sông said...

em cũng thấy ấm ức sao đâu :)
Tối qua ngủ toàn ác mộng ko hà Q :(

quyên said...

Cô Hai, thank you!:)

quyên said...

lou, không phải đâu em! :)

quyên said...

Mía, xin lỗi em, chiên dza này không có bằng cấp, càng nói càng làm người ta bị ác mộng. :(