Friday, November 11, 2011

chiếc lá cuối cùng

...khi mùa đông đưa nắng qua sông
để tình yêu giữa nước mênh mông gọi đò
tôi đi bên người, người đi bên tôi
sao đôi tâm hồn đã quá xa xôi
trên những con đường thoảng hương hoa sữa
em đã nói gì, quá khứ? tương laỉ
trăng sao trên trời còn khi chia đôi
nhưng tiếng ca nào còn lắng trong tôi
tôi ngước lên trời gọi mây hạnh phúc
mây vẫn âm thầm lãng đãng mây trôi...
~cho ngày âm thầm lãng đãng ngày trôi~

6 comments:

Sông said...

bài này nghe buồn quá hà chị
QUỲNH LAN, mỗi lần nghe giọng hát này là em nhớ tới cái tướng " bả" ngồi ở phòng trà NA9 lúc trước, tóc dài buông thẳng, một kiểu đầm của " người cá ", một guitar, hoặc cùng 1 người đệm riêng, mặt rất chi là căng thẳng và đau khổ và it nhìn xuống thẳng khán giả.

Anway, em ko thích cổ, nhưng thích cách cổ chơi đàn ;)

guy said...

bài hát quá hay, lời quá hay, mới đầu e cứ tưởng bản khác!

em thích tất cả tỏa tỏa ra từ entry này

quyên said...

Mía, chị thích lyric và tiếng đệm ghi ta. người ta nói nghe nhạc chứ coi nhạc đâu mà tự nhiên nhớ tướng làm chi nà!

quyên said...

JG, ừ, giống tựa của bài khác, nhưng chị thích bài này hơn. Đôi lúc không cần nhiều lời, phải không em?

Thy said...

Chua bao gio nghe bai` nay. Hay qua' chi.

Thy said...

Em bi am' anh? boi cau^ nay`

"tôi ngước lên trời gọi mây hạnh phúc mây vẫn âm thầm lãng đãng mây trôi..."