Thursday, November 16, 2006

tình thư

Đà lạt, ngày…tháng…năm…

Việt thân, Việt đừng ngạc nhiên khi nhận được lá thư này vì người viết không phải là Trang như lời đăng trên báo. Trân chỉ thay Trang trả lời thư thôi. Trong mấy trăm lá thư, Trân chỉ lựa ra lá thư của Việt vì biết được Việt là lính. Việt đừng trách Trân mạo muội. Thư đầu chỉ có thế, mong hồi âm của Việt và chúc Việt khỏe. Trân

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân thân, nhận được thư Trân, Việt rất mừng. Dù là ai đi nữa cũng mặc, vậy là Việt có thêm một người bạn để khuây khỏa nỗi nhớ nhà cho dù gia đình của Việt chỉ cách doanh trại mấy cây số. Đà lạt kỳ này có mưa không? Việt thích đi bộ dưới trời mưa Đà lạt, xong chạy vào quán nước, uống một ly sữa nóng hổi, leo lên con dốc, cái lạnh cũng biến luôn. Trân có dịp về Sài Gòn nhớ báo cho Việt biết, Việt chở Trân đi chơi những chổ ngày còn đi học, Việt và tui bạn hay đi. Thôi Việt ngừng, mong thư Trân. Việt

Đà lạt, ngày…tháng…năm…

Việt thân, vậy là Việt cũng có sở thích giống Trân. Trân tuy ở đây từ nhỏ nhưng vẫn không ngán những cơn mưa phùn. Trân hay cùng mấy đứa bạn đội mưa đi chơi. Nói gì đâu lâu, mới hôm qua đây, Trang rủ Trân đi coi phim, ra về thấy mưa, hai đứa đội mưa về, ướt như chuột lột. Vui quá chừng. Trân bây giờ có thói quen trông thư Việt, mỗi trưa thấy bác đưa thư là thập thò lấp ló. Hẹn Việt thư sau. Trân

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân ơi, Việt cũng như Trân thôi, ngày nào cũng chạy ra thùng thư của đơn vị canh chừng thư của Trân, niềm vui nho nhỏ của Việt đấy. Việt có người bạn đang đóng quân ở Đà lạt về thăm nhà, Việt gởi cho Trân món quà làm quen. Việt mong đến ngày nghỉ phép, Việt sẽ lên Đà lạt lội mưa với Trân và bạn của Trân. Mong ngày gặp Trân. Việt

P.S. Mau ghê ha Trân, mình viết thư cho nhau vậy mà đã gần năm tháng rồi đó.

Đà lạt, ngày…tháng…năm…

Việt thân, cám ơn món quà của Việt, Trân chờ khi nào Việt lên đây, cả bọn đi chụp hình rồi Trân sẽ bỏ vào quyển album Việt tặng. Chủ nhật tuần rồi, Trân rủ mấy đứa bạn đạp xe lên đơn vị của anh Thuấn, anh có gọi điện thoại về cho Việt nhưng Việt đang đi tập. Vậy là mất cơ hội được nói chuyện lần đầu tiên với Việt, thôi hẹn lần sau nghe. Vậy mà khi đạp xe về, Trân nghe lòng buồn ghê vậy đó. Trân

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân thân nhớ, Việt nghe cấp trên nói có người từ Đà lạt gọi, Việt đoán ngay là Trân. Tiếc quá. Làm Việt cả ngày cứ bồi hồi. Khi nào Trân đi nữa, nhớ báo cho Việt biết trước ngày, Việt sẽ dành trực máy. Tháng sau Việt được nghỉ phép rồi, Việt sẽ thu xếp lên thăm Trân. Việt như không thể chờ được nữa rồi. Mong sớm được gặp Trân. Việt.

Đà lạt, ngày…tháng…năm…

Việt ơi, Trân chờ ngày Việt lên đây lội mưa với Trân ghê lận. Đếm từng ngày… Trân.

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân ơi, anh vừa về tới nhà là viết thư cho em liền đây. Mới gặp em sáng nay mà giờ đã xa vạn dặm. Anh ước gì anh có thể gặp em bất cứ lúc nào anh muốn. Anh chợt nhớ có lần em nói em chọn thư anh trong mấy trăm lá thư khác, em nghỉ có phải là mình có duyên với nhau không? Anh lại lẫn quẫn rồi! Anh cứ nhớ hoài cái lạnh của Đà lạt, anh đạp xe chở em đi mà trong lòng ấm lạ. Nhớ quán chè nóng em dẫn anh đi ăn, nhớ con dốc nhà thờ cao ngất, anh dân thành phố nên lên đến nơi đã thở không ra hơi. Em nhớ gởi cho anh mấy tấm hình. Nhớ em nhiều. Việt

Đà lạt, ngày…tháng…năm…

Việt ơi. Chủ nhật tuần rồi, em qua chổ anh Thuấn chơi, đơn vị anh đang cấm trại nên không nói chuyện với anh được, đành lủi thủi đi về. Lúc em bước vào con đường cỏ xanh trong doanh trại, em tưởng tượng anh sẽ ở đâu đó, nhảy ra hù em. Thiệt là mơ mộng mà. Tụi nhỏ Trang, Thi, và Mai cứ chọc em hoài. Cám ơn anh đã gởi cho em mấy con bướm phượng, món quà có một không hai ở phố núi này. Hẹn gặp anh một ngày không xa. Trân

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân thương nhớ. Em làm cho anh thật là bất ngờ. Khi nghe có người muốn gặp anh ở ngoài cổng, anh nôn nao không biết là ai, đến khi thấy dáng của em, anh muốn nhảy lên vì mừng và chạy lại ôm bổng em lên. Cũng may là kịp thắng lại vì thấy anh Hai em đứng bên cạnh. Sao em về Sài gòn mà không báo cho anh biết trước? Mà anh cũng chẳng làm được gì vì mới lấy phép. Sao anh thấy em buồn buồn và hay trầm ngâm? Em có sao không? Em giữ gìn sức khỏe nghe. Nhớ em. Việt

Đà lạt, ngày…tháng…năm…

Việt thương nhớ, em cầm viết lá thư này không biết bao nhiêu lần rồi mà không biết viết sao cho nó nhẹ nhàng. Em không muốn làm đau lòng anh và cả chính em nữa. Nhưng em không thể giấu anh hoài được. Lần đi Sài gòn vừa rồi là lần đi khám bệnh và chích ngừa trước khi em và gia đình sang Mỹ. Nếu không có gì trở ngại, sáu tháng sau, em sẽ rời xa anh, rời xa quê hương và bạn bè. Từ ngày gia đình làm giấy tờ, em gần như sống khép kín để không khỏi dây dưa, vướng bận khi ra đi. Thời gian qua, có anh, em như bước ra khỏi cái vỏ óc của mình. Em dặn lòng mình không thể tiến xa ngoài những chia xẻ đời thường. Con tim có lý lẽ riêng của nó, em sợ rồi một ngày nó sẽ không nghe theo em nữa. Em cũng không muốn là mối bận tâm cho gia đình. Anh nói em phải làm sao bây giờ? Thôi thì em xin anh chỉ coi em như người bạn tâm giao, đừng thương yêu, đừng nhớ nhung mà làm gì. Và em mãi trân trọng những gì anh đã mang đến cho em. Tạm biệt anh. Trân

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân thương nhớ, anh lặng người đi khi đọc thư em. Làm con trai trong bộ quân phục mà không lẽ anh ngồi thổn thức, nhưng trong lòng anh nghe đau nhói. Thảo nào lần anh lên thăm em, anh thấy thái độ gia đình em có vẽ khác khác mà anh không dám hỏi. Và lần em về Sài gòn, thấy em cứ buồn khi đáng lẽ phải vui khi gặp anh. Trân ơi, nếu em muốn coi anh như là người bạn, đó là tùy em. Riêng anh cũng không biết nên làm sao, thôi cứ để mọi việc xuôi theo tự nhiên nghe em. Nói ra em đừng cười, anh bây giờ đang tập viết nhật ký, nhiều lúc gởi thư cho em đến khi chờ hồi âm lâu quá nên anh viết cả vào nhật ký, khi nào có dịp gặp nhau, anh đưa em xem. Em giữ gìn sức khỏe. Việt

Đà lạt, ngày…tháng…năm…

Việt ơi, em cũng như anh, cứ để mọi việc xuôi theo tự nhiên vậy. Hôm qua, em kể cho Trang nghe hết mọi chuyện, nó còn la em là đã cảnh cáo ngay từ đầu mà không chịu nghe, bây giờ thấy khổ chưa? Thôi em cứ quên đi việc phải xa anh, đó là chuyện của sáu tháng sau, cứ vui được phút nào hay phút đó hả anh. Em cũng bắt chước anh, viết nhật ký. Thấy cũng nguôi ngoai phần nào. Anh cũng vậy, ráng khỏe nghe. Em Trân

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân ơi, cuối tháng này là anh giã từ quân ngũ. Không biết phải làm gì sau khi giải ngũ đây? Nhưng có một điều là được đi thăm em bất cứ lúc nào anh có điều kiện. Ba anh đã sắp xếp cho anh vào làm công ty của ông chú. Em có còn hay đi chơi với Mai, Thi, và Trang không? Gì thì gì, em cứ tận hưởng những ngày còn lại cho có ý nghĩa nhất nghe em. Em đừng lo cho anh, nam nhi chi chí, anh không sao đâu. Việt

Đà lạt, ngày…tháng…năm…

Việt ơi, cuối tuần sau, anh Hai và mấy người bạn sẽ tổ chức đi chơi ở thác Pongo, anh lên được không? Nhớ mang theo nhật ký cho em đọc. Nhớ gọi điện thoại báo cho em biết nghe. Em sẽ đi đón anh. Trân

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân ơi, cứ mỗi lần gặp em về là anh không muốn làm gì cả, cứ muốn ngồi hình dung lại những giây phút ở bên em. Chuyến đi vui thiệt em hả? Anh cứ cười hoài khi nhớ cảnh em cặp má ửng hồng, ngồi trên xe đường xốc cũng ráng cắn hạt dưa cho anh ăn. Ghé nhà dì của em ăn mít ngon thiệt. Những kỷ niệm này em nghĩ làm sao anh quên được? Anh sẽ gọi cho em. Việt

Đà lạt, ngày…tháng…năm…

Việt thương, bây giờ em lại có thói quen khác là chờ điện thoại của anh, thấy ông hàng xóm băng qua đường là biết anh gọi. Đọc nhật ký của anh, em thấy bất ngờ vì những cảm xúc thật của anh. Em cũng muốn hòa mình vào đó lắm nhưng dặn lòng phải cứng rắn, không lại phải đau gấp mấy lần. Em ra đi không dám hứa hẹn gì, biết đâu năm, mười, hay hai mươi năm sau, em về, nếu còn duyên thì gặp lại. Chiều nay em đi học thêu trên nhà thờ, có anh chàng ngồi lắc lẽo trên cây thổi sáo, nghe buồn vô hạn. Em không dám nghĩ đến những ngày tới, thiệt là sợ, Việt ơi…

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Vậy là tuần sau em về Sài gòn rồi, muốn níu kéo từng giây phút có em mà có được đâu. Anh thật là mâu thuẩn, nửa mong em về, nửa kia thì không vì biết rắng lần gặp này có thể là lần gặp sau cuối. Nghe em kể chuyện ba em lo em thương anh, trốn ở lại thấy tội em quá. Anh hiểu em không muốn gia đình lo cho mình nên càng ray rức, đè nén tình cảm của mình. Thôi, em cứ đi, lo cho tương lai, lo cho gia đình. Người ra đi ít đau khổ hơn người ở lại, anh xin san bớt cái nhớ nhung, đau buồn để em thanh thản ra đi. Gọi cho em lần cuối trước khi em về Sài gòn mà lòng anh trĩu nặng. Anh biết em còn nhiều việc phải lo trước khi đi, em cứ yên tâm. Anh chờ gặp em ở Sài gòn. Anh Việt

San Diego, ngày…tháng…năm…

Anh thương nhớ, vậy là em đến đây đã được một tuần. Gặp các cậu lần đầu tiên trong đời, hàn huyên tâm sự cả ngày. Em không thể ngủ được vì trái múi giờ và có quá nhiều cái mới để em thẩm thấu nhưng nỗi nhớ nhà, nhớ anh vượt lên tất cả. Em cố giữ lại hình ảnh cuối cùng của anh trong khung cửa đang khép dần ở sân bay và những ngày cuối bên anh. Lúc còn ở Sài Gòn, ba mẹ cấm tối đa không cho em ra ngoài, em buồn nhiều vì ba mẹ không tin mình nhưng cũng hiểu tấm lòng của Người. Tội anh Hai phải giả bộ dẫn mấy đứa em đi sở thú để em có cớ gặp anh. Chẳng biết đi đâu, lái xe chạy lòng vòng Sài Gòn. Trong vòng hai năm mình quen nhau, đó là lần thứ ba đi chơi với nhau trong bốn lần gặp mặt, còn lại là tìm hiểu nhau trên trang giấy. Đêm cuối cùng trên quê hương, khi đưa anh ra đầu ngõ, anh xiết chặc tay em rồi ôm chặt em vào lòng, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Em run rẩy quay vào nhà, buồn khôn tả. Tuần sau, khi ai về nhà nấy, em sẽ đi ghi danh để học thêm tiếng Anh. Em tự hứa với lòng mình phải cố hết sức mình để làm lại một cái gì đó đền bù cho ba mẹ. Em thấy cô đơn, và buồn quá anh ơi. Cứ đi ra đi vô, nhớ ứa nước mắt. Em đọc nhật ký anh đến thuộc lòng. Anh nhớ giữ kỹ cuốn lưu bút và những kỷ niệm thời đi học của em, em muốn anh làm người cầm chìa khóa của những kỷ niệm thơ mộng nhất, đẹp nhất của quãng đời em. Việt ơi, anh xa quá, xa đến nửa địa cầu. Em mong tin anh. Trân

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân thương nhớ, khi em đọc được lá thư này là anh đang ở Daegu, Hàn Quốc. Gia đình tìm được cho anh một chổ làm ở hãng xe hơi, anh không muốn nói với em vì không muốn làm em bận tâm. Anh muốn nếm mùi xa quê giống em, đi để được gần em thêm một chút, anh muốn đi thật xa vì mỗi khi bất chợt thấy cái gì gợi nhớ về em, anh lại không kìm được mình, Trân ơi! Em ráng lo cho cuộc sống mới. Đừng bận tâm về anh, dù gì thì đời quân ngũ cũng rèn cho anh chút nghị lực để vượt qua lúc khó khăn này. Luôn nhớ em. Địa chỉ này là chổ chung cư anh sẽ ở. Việt

San Diego, ngày…tháng…năm…

Việt ơi, cho dù cũng còn xa anh ngai ngái nhưng em cũng cảm giác anh gần em thêm một chút. Em chắc cuộc sống mới có khó khăn nhiều, nhưng ráng lên nghe anh. Em đã đi học thêm tiếng Anh, vài tháng sau, em sẽ ghi danh đi học đại học. Cuộc sống có phần vất vả, nhưng biết có anh cùng chia xẻ, em thấy an ủi nhiều. Em cũng quen được vài người bạn mới, cũng không làm giảm đi cái nhờ nhà và nhớ anh. Em Trân

Daegu, ngày…tháng…năm…

Trân thương nhớ của anh, sáng nay được nghe tiếng em, anh mừng quá. Đi làm cả tuần, đến ngày nghỉ, anh và mấy người làm chung ra bưu điện để gọi điện thoại cho em. Daegu bây giờ bắt đầu có tuyết, lạnh kinh khủng em ạ. Anh ngoài đi làm ra, chỉ ở trong nhà, quây quần với mấy người đi hợp tác lao động như anh trong khu chung cư này. Nấu nướng ăn chung, vả lại ngôn ngữ bất đồng nên tụi anh cũng ít khi ra ngoài. Em thấy có chổ giống em chưa? Vậy là huề nhá. Anh mơ có ngày gặp lại em, ráng nghen em. Việt

San Diego, ngày…tháng…năm…

Việt thương yêu, vậy là mình xa nhau một năm có lẽ. Em đã vào đại học, chắc em sẽ học về kinh tế, với ước mơ bình dị, có công việc sáng chín chiều năm. Em xin vào làm ở hãng điện tử, đi làm ca ba. Em hay khóc một mình mỗi đêm lục đục chuẩn bị đi làm trong khi mọi người đang ngon giấc. Sáng về, chạy thẳng đến trường học đến trưa, về nhà tranh thủ ngủ mấy tiếng để lấy sức cho lớp chiều. Em gởi cho anh mấy cái áo lạnh nhưng bị gởi trả lại vì người ta không đọc được tên anh. Nhìn cái thùng méo mó, sau mấy tháng “hành hương” qua biển rồi trở về với em thấy mà tội. Tất bật vậy mà mỗi sáng lái xe đi làm về em thấy cô đơn kinh khủng, em muốn có anh bên mình. Nhìn hình anh, thấy anh ốm đi nhiều, nhớ giữ gìn sức khỏe nghe anh. Em Trân

Daegu, ngày…tháng…năm…

Trân thương yêu, xin lỗi em vì mấy tháng nay anh không viết thư cho em. Công việc chồng chất, anh không muốn ngồi không nên ghi danh làm thêm. Ba tháng nữa là anh hết hợp đồng. Anh liều ở lại làm thêm, cũng có nhiều người đi trước anh làm như vậy, cũng có lẽ anh sẽ đi thành phổ khác. Nếu anh không viết thư, hay gọi điện cho em thường xuyên, em đừng trách anh nghe. Anh Việt

San Diego, ngày…tháng…năm…

Việt ơi, đã lâu rồi anh không liên lạc với em sau lần nói chuyện cách đây bốn tháng. Em linh tính có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Em chịu không biết anh ở đâu mà tìm. Em đã học gần xong hai năm đại học. Cuộc sống bên này có quá nhiều thay đổi, nhưng em vẫn thèm đi dưới cơn mưa phùn Đà lạt với anh. Em hy vọng mọi chuyện xuôn xẽ bên đó. Em không biết thư này có đến tay anh không, hồi âm cho em, đừng để em chờ. Nhớ anh. Trân

Tân Sơn Nhất, ngày… tháng…năm…

Trân xa nhớ, xin lỗi đã để em chờ bấy lâu. Sau khi hết hợp đồng, anh trốn lại đi làm ở thành phổ khác được một thời gian rồi quyết định về nước. Anh cũng mệt mõi vì bôn ba đây đó rồi. Cũng như em dạo nào, anh cầm viết viết lá thư này không biết bao nhiêu lần. Mình xa nhau thắm thoát cũng đã được bốn năm, nói ít cũng không ít, nhiều cũng chẳng nhiều. Anh lúc nào cũng nhớ thương em, mong đợi có ngày em về dù rằng em chưa bao giờ hứa. Anh hiểu em không nói ra vì em chưa biết cuộc sống mới sẽ như thế nào và em phải bắt đầu từ con sổ không. Anh hiểu, vì anh cũng có lần xa quê lưu lạc nơi xứ người. Cuộc sống cứ đổi thay từng ngày, thú thật anh có lúc cũng lung lay với chính lòng tin của mình. Khi em cần một bờ vai mà anh lại xa quá, em có thấy mình thương nhớ một hư vô không? Khi em buồn khóc, em có trách anh sao không giữ em lại bên mình không? Nhớ thương em bao nhiêu, anh lại thấy mình bất lực bấy nhiêu. Và anh không thể ích kỷ đến thế được. Trân ơi, chờ em bao lâu anh cũng chờ, nhưng anh không muốn cản trở bước chân em. Đừng vì anh mà khóc nữa. Cứ tự tin xây dựng cuộc sống mới của mình, một cuộc sống không có thương- nhớ- đợi- chờ- vô- vọng. Em hãy bước tiếp đi, hãy là người ra đi đúng nghĩa, để anh mãi là người ở lại. Biết đâu như lời em nói, “…năm, mười, hay hai mươi năm sau, em về, nếu còn duyên thì gặp lại.” Trân ơi, khó khăn lắm để viết ra những dòng này mong em hiểu được lòng anh. Mãi mãi yêu thương em. Vĩnh biệt em. Việt

San Diego, ngày…tháng…năm…(những bức thư chưa gởi)

Việt ơi, sao lại “vĩnh biệt em”……………………………………………………

*Mấy cái truyện này là tui lấy một chút kinh nghiệm thực tế, thêm mắm, thêm muối chút chút để viết. Người đọc muốn tin khúc nào hư, khúc nào thực là tùy.

8 comments:

Anonymous said...

Truye^.n na`y co' co`n nu+~a 0 zen??? DDo.c "say dda`" ro^`i!
Vio

zen said...

Vio. ơi, zen đang viết hồi 2 nhưng có lẽ không bao giờ hết vì sợ những kết thúc buồn. Chuyện của Vio. cũng cảm động lắm mờ. Những mối tình trong trắng như thế này cứ lãng vãng theo mình đến cả đời. zen giử hình "người ta" trong ví đến khi đính hôn với ox mới lấy ra. Ai cũng có một thời và một trời kỷ niệm hả Vio.

Violette said...

Ừ nó "đeo" theo mình dài dăng dẵng đó zen ơi . Đôi khi chỉ muốn quên đi để mình 0 có so sánh với hiện tại . Không biết zen có cái cảm tưởng như Vio vậy 0 chứ đôi khi Vio 0 có tâm sự được với ox, hay buồn ox khi ox quên bd hay mấy cái ngày "trọng đại" thì hay nghĩ "nếu như mình lấy "người ấy thì có những khi lạc lõng như vậy 0?".

zen said...

Vio. ơi, ox nhà mô cũng rứa hết. Có nhắc mới nhớ thôi, bảo thương thì để trong lòng, cần gì bày tỏ. Đôi lúc zen nghĩ mình hơi thần tượng hóa người mình không được ở cùng nên hay có những so sánh như vậy. Nếu mình được sum họp với "người ấy", hẳn sẽ không hoàn toàn như mình nghĩ, vì ngoài chuyện bôn ba cơm-áo-gạo-tiền, con cái và những lo toan thường ngày, chắc cũng nảy sinh ra nhiều mâu thuẩn và khúc mắc. Biết vậy nhưng vẫn nhớ hả?

Anonymous said...

Đồng cảm vì tui có chuyện gần giống đó.
Hôm nào tui rảnh, tui kể cho Zen nghe chuyện của tui, nhưng mà gọi là tình tin nhắn.
Mèo già.

zen said...

vậy kể tui nghe đi. tự nhiên tết nhất đi khui chiện này ra chi dậy? :-(

Anonymous said...

Meo meo, tui biết lỗi rồi. Tự nhiên khui lại làm chi ha.
Để rảnh tui kể cho bạn Zen nghe chiện của tui đền lại nghen!
Mèo già cú đế!

zen said...

Tui chọc Mèo già thôi. Chiện muốn nhớ thì giờ nào cũng nhớ được mà. Khi nào thì Mèo già rảnh đây?