Cô nhỏ đi học về, hồ hởi nói với ba, “Daddy, my friend peed in her pants.” Ba nạt, “Nói tiếng Việt.” Nó ấp a, ấp úng, rặn hoài mới ra được một câu, nửa nạc, nửa mỡ, “Pa, bạn cun nó, um, um, um, um, peed trung cái pants, um, um, um, của nó.” Thiệt hồi đó nói đẻ con thôi mà đâu có dè có quá trời chuyện để lo như dzậy nè. Lo cho con học cho kịp bạn bè ở lớp học đã rồi lo cho con đừng quên tiếng Việt. Chỉ cầu mong cho nó nói thông suốt tiếng mẹ đẻ, còn viết và đọc thì hậu xét. Một ngày, tám tiếng nó ở với bạn và cô giáo, nói toàn tiếng Mỹ, về nhà với ba mẹ năm tiếng còn lại thì hai tiếng chơi với anh, dĩ nhiên là nói tiếng Mỹ với nhau, nửa tiếng dán mắt vô TV (cũng dĩ nhiên là đài nói tiếng Mỹ), còn lại hai tiếng rưỡi tắm rửa, ăn cơm, chơi với ba mẹ, hết nửa cuộc đàm thoại trong hai tiếng rưỡi đó là mệnh lệnh của ba mẹ rồi. Nào là, “Đi tắm nè,” “Ra mẹ xấy tóc,” “Xoa lotion vô nè,” “Ăn cơm đi,” “Ăn lẹ đi rồi làm homework”….Đó là chưa kể khi nói chuyện với con, tụi nó cứ tròn mắt nhìn, thôi nói đại tiếng Mỹ cho nhanh cho rồi. Mà tụi nó cũng ranh lắm, coi mặt đặt tên chớ. Khi nào gặp ông bà, hay người nào mà nó nhắm nói không được nhiều tiếng Mỹ, thì tùy cơ ứng biến, chỉ nói khi cần thiết, như là xin cho coi tivi, xin ăn cái này, cái kia thôi. Còn gặp dì, cậu, cousins, thì xổ tiếng Mỹ như bắp rang. Thằng anh thỉnh thoảng đang chơi thấy mẹ chống nẹ nhìn, xoay qua bảo em, “Em, nói tiếng Việt, let’s go to my room and play.” Thiệt hết chổ nói. Hah, bắt đầu từ hôm nay, play dumb, quyết tâm nói toàn tiếng Việt với con không để mai mốt như cô hoa hậu Việt nam ở hải ngoại khi được hỏi em yêu mến gì nhất thì bảo em quý cái cellphone của em nhất thì có tội với tổ tông.
No comments:
Post a Comment