Sunday, July 8, 2007

Dạ, báo cáo với quê nhà,


Tính từ ngày nhà em khăn gói, rồng rắn ra đi đã mười ba cái tháng bảy rồi đấy ạ. Cả gia đình em sáu mạng người với một trăm đô la lận lưng, sau hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ ngồi ê mông trên máy bay, rồi chờ vật vạ ở phi trường nước người đã an toàn hạ cánh ở San Diego. Bầu đoàn em lử khử đi ra khỏi máy bay, về nhà cậu, chỉ dám đứng ngoài cửa nhòm vào vì thứ gì cũng sáng quá, sạch quá, thảm êm chân quá. Nghĩ lại thì cũng còn may mắn hơn nhiều bà con phải bán mình cho biển để tìm giấc mơ tự do này.
Cái ngày nhà em còn ở quê nhà mới cơ cực chứ. Các bác cứ nói, “Bá nghệ, bá tri, vị chi… bá láp” chứ em thấy hai cụ nhà em nghệ nào cũng kinh qua rồi mà không bá láp đâu ạ. Ba em làm thợ nề cho hợp tác xã Thống Nhất có ông chủ tịch mù. Đến khi hợp tác xã giải thể, ba em đọc mấy bài thơ làm ông chủ tịch mù khóc rồi ôm đồ nghề về nhà, thất nghiệp. Mẹ em làm nghề gõ đầu trẻ, lỡ đẻ thêm đứa thứ ba, làm thêm đứa thứ tư nên cho nghỉ không biên chế. Thế là hai cụ bắt đầu cái sự nghiệp “bá nghệ, bá tri” nuôi bốn cái miệng lúc nào cũng mở toáng toác đòi ăn.
Làm lồng đèn trung thu, làm đậu phụng rang, rồi làm bánh phục linh, sang quấn thuốc lá bao, lại xoay sang làm bánh kẹp, bỏ mối bánh kẹo, bán cà rem… các bác cứ tự nhiên đếm đi, bao nhiêu nghề lặt vặt mà không cần bỏ vốn nhiều, hai cụ nhà em đều thử hết. Nghèo lại hoàn nghèo.
Cái thời mà người ta đổ xô đi tìm vàng, ông cụ với ông anh cả nhà em cũng gồng gánh theo chân người ta đào đào, bới bới, may lắm thì cũng được mấy giem đem về bán lấy tiền chuẩn bị cho chuyến đi kế tiếp. Hôm nào xui, nhỡ bị công an bổ ráp, chỉ có nước xách cái quần rách mà chạy tháo thân. Đã thế, vàng đâu không thấy, cụ ông nhà em mang cái sốt rét rừng về, nằm liệt hết mấy tuần. Mặt mày tái ngắt, tiêu đời cái mộng đào vàng.
Cái ngày mẹ em nghỉ đứng lớp, bà bán béng đi cái nhẫn cưới năm phân vàng lấy tiền cho ba em mua đồ… lắc kem. Chiều chiều, ông nấu nước đường, hầm đậu xanh, pha pha trộn trộn, đổ vào ống nhôm, cho cả vào thùng, thêm đá, thêm muối hột, xong lại ngồi lắc. Sáng sớm ông chở cái thùng đá to đùng, đạp xe hơn mấy chục cây số tới nhà vườn bán kem lắc cho người ta. Đi mà không nhanh kem nó chảy nước thì ngày đó anh em nhà em ăn kem cành bụng.
Dễ chừng cái nghề lắc kem này, lắc hoài không xong, hai cụ vay mượn mua được chiếc xe Simpson cà tàng, nay chạy, mai hư cho ba em làm nghề xe ôm. Sướng nhé. Có bộ xương cách trí thế mà gặp bà lớn, bà nhỏ nào cũng được ôm eo đấy. Lấy ngắn nuôi dài, hai cụ lại vay mượn mua thêm cho ông anh cả cái xe để đi…ôm. Nắng mưa, bão bùng gì cũng đưa lưng cho người ta ôm. Ba em chạy ngày thì ông anh chạy đêm. Tối tối, lại ra bến xe Âm phủ chờ khách. Mà các bác thử nghĩ xem, tối thế anh hùng hảo hán còn vừa chạy vừa niệm phật huống hồ gì ông anh em. Khuya nào hai cụ nhà em cũng nằm chong mắt chờ nghe tiếng xe bành bạch của ông ấy trước ngõ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ em gom góp được chút ít tiền, mở cái quán nhỏ trước nhà bán cà phê. Khách cà phê của mẹ mới ghê chứ, uống một ly cà phê nhỏ tí xíu mà ngồi con cà con dê đến hơn nửa ngày. Ngồi mỏi đít, đứng lên đi ra bảo thiếu nợ nhá. Các bác xem, buôn bán thứ này có nước uống nước lã trừ cơm, từ nhớn tới nhỏ.
Ngày kia, ba em khệ nệ mang về một cái máy nghe nhạc Toshiba to đùng, bảo thằng này là thằng cu đen. Ngày ngày nó phụ với mẹ mày bán cà phê. Quán cà phê mà không có nhạc thì uống cà phê có bỏ nhiều đường, sữa mấy cũng không ngon đâu con ạ. Từ ngày có thằng cu đen, quán mẹ em đông lên trông thấy. Sáng sớm đã thấy đầy dẫy mấy anh ngồi chò hỏ, gật gù nghe nhạc, hết băng này sang băng khác. Ngồi đông thế, tiền thâu vào thì vẫn vậy. Tới giờ nấu cơm trưa, mẹ em thường “tuyên bố”: thôi, cho máy nghỉ chút nghe. Mấy anh lục tục đứng lên, mẹ em lại loay hoay ghi thêm nợ.
Thấy bọn nhỏ nhà em cứ phải sang nhà hàng xóm xem ké ti vi. Hai cụ lại chắt bóp mang đâu về cái ti vi trắng đen màu đỏ. Ba em bảo nó là thằng cu đỏ. Tối tối, ba em đứng ngoài trời xoay ăng ten, chốc chốc lại hỏi vọng vào, thấy chưa con? Bọn nhỏ nhà em ngồi há hốc xem từ chương trình Bông Hoa Nhỏ, đến thời sự, đến dự báo thời tiết, có gì trên ti vi thì coi ráo. Trước khi đi ngủ, ba em hay lấy giẻ cũ, lau bụi cho hai thằng cu đen, đỏ.
Vậy rồi cũng qua ngày. Đến ngày nhà em có giấy báo, hai cụ bán hết hai cái xe, từ giã thằng cu đen với thằng đỏ, trang trải nợ nần, tàu xe, ăn uống, còn lại một trăm đô gấp xếp cẩn thận bỏ vào cái túi áo vest phụ nữ ba em bận đi máy bay hôm ấy. Nói các bác đừng bụm miệng cười chứ mẹ em trước lúc đi, bà đi lục bới mấy đống đồ si-đa đem về cho mỗi người một bộ để diện cho mát mặt với bà con. Thế nào lại vớ phải cái áo vest phụ nữ mang về cho ba em. Ba em thì cứ vô tư diện vào, đến hồi bà mợ đi đón ở phi trường bấu vai ông cậu hỏi sao chú ấy lại bận áo đàn bà. Ba em lẳng lặng đem treo cái áo trong tủ làm kỷ niệm đến bây giờ. Cái chuyện mười ba năm gầy dựng lại gia đình trên xứ người thì dài lắm các bác ơi. Kể gì cho hết. “Dân số” nhà em bây giờ đã tăng lên gấp đôi. Hôm nay, ngồi đầy đủ xum vầy, em chỉ chợt nhớ lại hôm qua.
Dạ, em báo cáo hết ạ!

4 comments:

CapriR said...

Mấy ACE nhà Zen có khuôn mặt giống mẹ hén.

zen said...

Dạ, cũng dorky giống mẹ luôn chị! :-)

Anonymous said...

Gia ddi`nh Zen ddi HO hay bao? la?nh dzi.? Gia ddi`nh Vio thi` HO7 ddo', wa na(m 91. Vio nho+' ho^`i ddo' g/d Vio cu~ng te tua, ba Vio ddi tu` 13 na(m, 1 mi`nh ma. Vio nuo^i 6 ddu+'a con. Tui. nay` cu~ng fu. ma. Vio ba'n thuo^'c la', ca` fe^, che`, ba'nh Hue^'... Anh trai lo+'n cu?a Vio cu~ng co' tho+`i ddi dda~i va`ng... and bi. so^'t re't too. Co`n nhie^u` g/d sau 75 co' cuo^.c so^'ng kho^? ga^'p tra(m la^`n nu+~a ddo'. At least Zen luo^n co' ba me. o+? cu`ng...
DDo.c bai` cu?a zen la`m... mui~ lo`ng ba.o... nhi`n con be' ddang thiu thiu ngu? mi`nh ta. o+n tre^n & ca^`u mong cho ddo+i` cu?a no' sa'ng su?a ho+n ddo+i` mi`nh.

Vio.

zen said...

Nhà zen HO25 lận, cái khoảng này là sau khi ba đi cải tạo về đó chớ, còn khúc trước đó thì zen còn nhỏ nên chỉ nhớ lơ mơ. Chuyện khổ thì mình không dám nhìn xuống thôi chớ còn có người khổ hơn mình gấp bội đó Vio. ơi.
Con mình đẻ bên này thì không sợ nó phải trải qua những gì mình đã trải qua. Ngay cả cuộc đời tụi mình cũng đã đổi khác rồi ha Vio. KC đã biết làm trò gì rồi?