Monday, July 6, 2009

mười lăm năm

So với mười lăm năm về trước, hành trang mà ba mẹ tôi có trong tay không nhiều hơn là mấy.
Vật chất mà nói, ngày đó chỉ có thằng cu đen- là cái máy hát Toshiba nội địa to đùng nặng chịch dùng để câu khách cho cái quán cà phê đầu ngõ với thằng cu đỏ- cái tivi trắng đen màu đỏ, cộng với hai chiếc xe Simpson đi thồ hàng, thồ người, những thứ này xem chừng là những thứ quý giá nhất trong nhà.
Giờ nhu cầu nghe nhạc không nhiều, ngoài hai cái tivi cũ, ba được “trang bị” thêm cái máy computer để hàng ngày đánh đánh gõ gõ. Mỗi người trong nhà sở hữu một chiếc xe để di chuyển đi lại. Với cái tính hay quên của cả nhà, lâu lâu có quên đóng cửa garage hay cửa ngoài để trống hốc thì kẻ trộm có đột nhập cũng chẳng biết tha đi món gì.
Vậy nhưng ba mẹ tôi luôn cho mình là người giàu có không thua gì thiên hạ. Món của cải vô giá mà hai người khổ công gầy dựng và nâng niu gìn giữ đó chính là gia đình của mình.
Lúc bước chân tới đây, cả nhà tôi chỉ có sáu người, giờ lên tới mười hai. Nhìn lại chừng đó năm bôn ba thì gia đình tôi cũng đi qua nhiều khúc quanh, có lúc bình thường, có lúc nghiệt ngã, nhưng lần nào cũng vực nhau dậy để tiếp tục đi.
Như tôi đây, mỗi lần vấp ngã, ba vẫn xoa đầu nói ba biết nghị lực của con nhiều vô kể, tự biết phủi tay đứng lên mà đi tiếp. Tự trong thâm tâm, tôi vẫn luôn muốn nói với ba rằng nếu không vì những lời động viên nâng đỡ của ba mẹ và cả nhà, tôi đã không phải là con người như ba vẫn nói.
Mỗi đứa chúng tôi, đều đã trải qua những ngày tháng chênh vênh, đối diện với những thử thách của cuốc sống riêng mình. Nói vì sức mạnh bản thân cũng được hay vì sự nâng đỡ tinh thần của cả nhà cũng chả sai, đứa nào cũng gắng vượt qua. Để rồi mỗi lần như vậy, thấy mình lại có thêm lý do gắn bó, gần gũi hơn với gia đình.
Công bằng mà nói, hầu như trong nhà, ai cũng rất dễ xúc động, điều này không nói cũng có thể đoán rằng cái chuỗi xe cảm xúc cũng vì đó mà lên bổng xuống trầm nhiều lắm. Anh em tôi cũng hỉ nộ ái ố, cũng giận hờn ganh tị, lắm lúc làm nhiều chuyện mình cho là đúng nhưng phiền lòng ba mẹ nhiều. Thì rằng nước mắt chảy xuôi, chúng tôi như những đứa trẻ chạy nhảy lăn quăn không ngừng nghỉ, ba mẹ lại lần lượt đặt đứa này ngồi xuống cạnh đứa kia, chỉ vẻ dặn dò.
Anh Hai và tôi đều có gia đình riêng của mình. Ngoài những hoạt động trong khuôn khổ gia đình nhỏ, thời gian còn lại là của đại gia đình. Không biết sau này ra sao nhưng bây giờ, đối với mấy đứa nhỏ, cuộc vui sẽ giảm đi nếu không có anh chị em họ tham gia. Rồi cháu ở đâu, ông bà sẽ có mặt ở đó. Vậy rồi đi đâu, làm gì cũng xôm tụ cả nhà.
Bôn ba chật vật cả đời để mua được cái nhà đẹp, lái được chiếc xe tốt- rốt cuộc chỉ là phù du. Vì của cải có thể mất đi trong nháy mắt. Mà nếu có mất rồi, cũng sẽ gầy dựng lại được. Gia đình thì không. Có sang hèn giàu nghèo thì lúc nào thứ mình nắm chắc trong tay cũng là gia đình.
Gia đình- với tôi là nơi bắt đầu và kết thúc.

2 comments:

Anonymous said...

chi oi, cai nay nhu la chi dom vo trong dda^u` em ma viet ra vay ddo, nhat la ddoan cuoi, ve vat chat vs. tinh cam gia ddinh.
Doi voi em, gia dinh cung quan trong y nhu vay. Nhieu nguoi nghi gia dinh hanh phuc, khong song gio gi het, nhung khong phai. Gia dinh nao cung co luc. dduc., la^n' ca^n', nhung roi thi minh cung rang vuot qua het thoi, chi ha.
Em nho*' Ba Me em qua...

quyên said...

Ừ, thì mỗi nhà mỗi cảnh, chỉ có mình đứng ngoài nhìn vào thì không thấy hết nội tình thôi em nhưng dầu sao đi nữa, gia đình vẫn là nơi chốn đi về.
Mỗi lần về thăm lại càng nhớ nhà ha em?