Tuesday, August 4, 2009

mẹ điên

Tôi nghĩ không phải, bởi trong tim tôi, cũng vẫn còn quá nhiều chất ngất những câu hỏi.
Tôi một lần nữa lại quay về với cuộc tồn tại không vui sướng, không hy vọng, không đau buồn, cuộc tồn tại của một hồn quỷ.
Buồn tay lướt dây đàn, vốn định hát bâng quơ trường ca, ai ngờ tiếng đàn não nề, đỗ quyên rỉ máu, người mong về cội. Thời thanh xuân nào biết đến sầu thương, phổ chi lời thơ mang buồn...
Nào ai hay giữa bạt ngàn thanh âm bỗng hai tim gặp gỡ, để một đời sầu nhớ! Dây đàn rung cùng tiếng trái tim, hận tay vụng khó đàn lên nỗi lòng, để cho nửa khúc vụng lời, cả điệu bi ai.
Chìm nổi ngàn kiếp, trong nỗi nhớ chỉ còn ngàn điều hụt hẫng. Ngoái lại ngày cũ, người với việc thiếu gì thị phi phải trái. Hy vọng biết bao mọi nỗi nhớ về hội tụ, ai ngờ lại thành chiếc thuyền vô hướng không người chèo lái băng giữa hoang vu.
Thời gian cứ ngày nối ngày trôi qua, tôi ngày nối ngày đi lại bên cầu, tuy rằng tôi đã không còn gì để mong mỏi, nhưng mỗi lần đi qua tôi lại không kìm lòng được ngóng sang, nhìn xem trên cầu liệu có xuất hiện hình bóng tôi nhớ nhung.
Cứ mỗi lần như thế, tôi đều tự mắng mình thậm ngốc, tự mắng thầm mình vài câu, nhưng, chỉ cần đi tới đấy, tôi lại làm cái việc ngu xuẩn ấy. Thậm chí tôi còn ngớ ngẩn đến mức đi ra thành Uổng Tử, nhìn xem liệu có vong nào đang khóc trên Vọng hương đài chăng.
Nhân đọc Evermore, lại nhớ tới quyển Mẹ điên đọc lâu rồi.
Tính ra thì thuyết luân hồi được áp dụng ở Đông lẫn Tây. Chỉ là ai tin, ai không tin thôi.
Này toàn là truyện dịch của Trung Quốc. Một vài truyện có thời gian được truyền đi bằng email vòng vòng, lại lấy được không ít nước mắt của đọc giả. Đọc xong nhớ hoài cái kiểu ta thán của nhân vật Tiểu Ngạ Quỷ trong Tiểu Ngạ Quỷ bên cầu Nại Hà, là văn đọc, chứ như là âm thanh- có lẽ nghe như tiếng ai oán khóc than trong mấy cái phim ma rùng rợn.
Thôi thì khen hay. Kiếm bữa nào rảnh viết entry nhục đáp ứng yêu cầu của xa!

No comments: