Sunday, July 17, 2011

ngày 17

'Từ trong góc, tôi thấy ông Mick đi ngang qua. Trông ông có vẻ tươi tỉnh trong chiếc áo phông màu trắng. Cũng phải thôi, sau một kì nghỉ mát, ai cũng nên nhìn tươi tỉnh như vậy mà. Sẽ có nhiều việc đang chờ ông lắm đây- tôi nghĩ vì biết trong hộp thơ của ông, có chí ít cũng vài mươi cái email tôi đã gởi cho ông trong vài tuần qua. 
Có tiếng cãi cọ phát ra từ văn phòng của ông Mick, ban đầu chỉ là tiếng đôi co vừa phải, rồi bùng lên và có ai đó xô bàn. Tôi lắng nghe, là tiếng của Shahram. Không ngờ lại sớm như vậy. Thứ sáu tuần trước, lúc Shahram tức giận rời khỏi văn phòng tôi với mớ giấy tờ lộn xộn trên tay, anh ấy nói sẽ nói chuyện ôn hòa với ông Mick về điều này. Số là cô trưởng phòng của ông Mick cứ nhầm lẫn dùng một tài khoản mua tất cả những thứ cần thiết trong phòng thí nghiệm đến nỗi nó bị thâm thụt đến thảm hại. Trong lúc cấp bách, tôi đã bảo cô thư kí kế toán chia đều hết số nợ đó trong các tài khoản mà ông Mick hiện đang giữ, kể cả phần tài khoản ông và Shahram có chung với nhau. Dự định khi ông Mick đi nghỉ về, sẽ ngồi xuống bàn lại chuyển khoản nào vô khoản đó.
Chưa kịp định thần thì tôi nghe một tiếng súng nổ vang. Cả phòng thí nghiệm chạy tán loạn ra ngoài hành lang. Rồi như một đoạn phim hùng tráng bi ai, Shahram lao ra khỏi phòng ông Mick với đôi bàn tay  ôm chặt khuôn ngực đẫm máu của mình, rồi anh từ từ khuỵu xuống. Lặng lẽ hoàn toàn. Mọi người chưa kịp hoàn hồn với những gì xảy ra trước mặt.
Tôi bàng hoàng và kinh sợ đến nước mắt cứ tự nhiên trào ra. Lẽ nào một vị nghiên cứu gia đáng kính và trầm mặc như ông Mick có thể nổi giận đến không thể kềm chế như thế này? Chỉ vì vài ngàn tiền dụng cụ thí nghiệm bỏ lầm vào tài khoản mà một mạng người phải thay thế? Shahram! Shahram cao lớn vạm vỡ, vừa tháng trước đã hoan hỉ báo với tôi cuối hè sẽ chuyển sang Miami làm việc với chức vụ cao hơn và anh ấy cố gắng tiết kiệm tất cả những gì mình có thể trong tài khoản của mình để khi đến Miami, sẽ có nhiều việc để trang trải. 
Tim tôi đông lại với nỗi sợ hãi và cảm giác có lỗi. Nếu tôi không bảo cô thư kí tạm thời dùng các ngân khoản ấy thì chắc sẽ không đến nỗi nào. Tôi muốn đi về phía phòng ông Mick để trần tình mọi thứ nhưng sao chân tôi cứ như dán chặt xuống sàn. Tôi không thể bước đi. Tim tôi nghẹn lại. Tôi nhoài người rướn tới mà chân vẫn không thể nào bước đi....'
Vậy thôi à, giật mình mở mắt mà tim còn đập thình thịch. Sáu giờ sáng! Leo xuống giường ôm mớ đồ ra phòng tắm nhà trước, đánh răng rửa mặt thay đồ rồi mở garage lấy xe đạp đi qua má. Hôm nay đám giỗ ông ngoại. Mười bốn năm rồi, má đổi ba cái nhà, hai hay ba lần trong năm, nhiệm vụ là qua sớm phụ má hấp bánh, cắt rau thịt, làm lặt vặt trong bếp. Trời trong đường vắng nên đạp băng băng, không dừng cả stop sign tới nhà má trong mười phút. Ba đi bộ về hỏi đứa nào đi xe đạp mà banh thắng vậy cũng đi? Lúc đi về mới để ý là thắng nó bị banh ra hết, nên chỉ dám đạp lên dốc và đường hơi bằng. Trên con dốc về nhà mình, phải kè chân vô lớp cho nó chậm lại rồi dắt bộ về nhà. Lục đục mở garage, thả xe mở cửa vô nhà. Ba cha con nó trong đồng phục ở nhà (loại đồng phục ít vải nhất á, há há) xếp hàng từ lớn tới nhỏ đứng chào. Phì cười! Loay hoay không biết đem gì qua nhà má, lục tủ thấy gói đông sương thôi bỏ ra nấu rồi khui hộp nhãn, bắt chồng cắt thành cái bông bỏ vô. Vậy mà tụi nhỏ ăn hết, trời nóng mà có đồ mát lạnh là thích rồi.
Hôm nay là sinh nhật thứ tám của con gái. Cái đầu ngắn ngủn mới cắt hôm qua làm cho nó dài người ra, loắc choắc thấy thương.
Biết trước nên biểu tụi nó đem theo games, sách, đồ chơi.  Bác Hai mua cái bánh, cả nhà lại hát sinh nhật cho Ti Em và con gái. Ngồi đọc sách trên nhà, thấy má đem bộ đồ mua hôm qua ra hỏi ý kiến đàn con, không nghe  phản hồi tiêu cực. Là nể chồng mình đang ngồi ghế bên kia lắng nghe?
Cả nhà mình sau khi ăn uống xong thì trụ lại tới chiều. Ai đi đâu thì đi, mình dẫn sáu đứa con nít ra park cho nó chạy chơi trong lúc ngồi nghiền cuốn một Harry Potter. 
Ba Nì coi trận chung kết đội nữ Mỹ- Nhật với ông bà nội và bác Ba. Rồi lục đục sửa đồ lặt vặt quanh nhà cho nội. 
Trừ cơn ác mộng ban sáng, hôm nay là một ngày êm đềm!

No comments: