Tuesday, August 2, 2011

gần rồi

Tội nghiệp dì Út sau một tuần lang thang leo núi mệt mỏi về chưa kịp nghỉ mệt đã bị tấn cho bốn đứa, từ thứ hai sang thứ ba. Tuần này lại là tuần cuối của freedom. Cuối tuần này dì Út đã trở lại trường. Tiếp sau đó là những cuộc hành trình đi đi về về. Tuần sau, Tư Đào và Ngân cũng rục rịch rời nhà.
Tối qua, đã có can đảm nói về đề tài này, dường như tim của ai cũng hụt đi một hay vài nhịp. Dù sao chắc cũng đỡ hơn năm ngoái vì đã biết tụi nó đã trưởng thành nhiều và biết nhiều điều khi sống xa nhà. Nhớ năm ngoái tụi nó chưa đi mà ngồi đâu cũng khóc, tụi nó đi rồi thì càng bạo hơn. Mình còn đỡ, có con cái nhà cửa công việc để lo. Ba mẹ khỏi nói luôn, tới nỗi mình nên chăm đi về an ủi mà sợ quá, qua hai tuần đầu rồi lủi luôn. hihihi, con bất hiếu.
Đã thấy buồn buồn trống trống sao đâu.
Rất vàng và rất lốm đốm. Hình như là sinh nhật Út, nó đang 'cầu cạnh' gì đó không nhớ nỗi. Hì hì.

No comments: