Sunday, July 6, 2008

nhớ thương

Tiền bối thẫn thờ nhìn ra hiên nắng, tặc lưỡi, “Con thấy nắng vàng hanh rứa, giống nắng tháng chạp bên mình.” Tôi xoay lưng nhìn sững vào bóng nắng vàng hắt bên sườn đồi, nhớ thương từ đâu lại ập tới.
Sáng qua dọn dẹp trong garage, lôi trong kẹt cửa bộ khung tranh để quên đã lâu lắm rồi, có bức tranh hoàng hôn với bút ký mẹ đề phía dưới, “hoàng hôn bên Mỹ có giống hoàng hôn Đà Lạt?” Tôi chợt nghĩ, sao nhìn đâu cũng thấy vọng quê? Rồi trộm so sánh khập khiễng, bỏ quê đi như dứt bỏ đi một mối tình. Dứt bỏ thì có dở dang, mà dở dang thì hay vương vấn (người ta chẳng nói “tình chỉ đẹp khi còn dang dở” đó sao?) vậy nên nhất cử, nhất động, chuyện gì cũng manh nha khơi lại hồi ức cũ. Vui vẻ? Làm sao thiếu được! Đau buồn? Dĩ nhiên! Rồi cay đắng, nhọc nhằn, ngọt bùi, tủi hờn… bao nhiêu hỉ nộ ái ố của ngày cũ, đem dồn vào hết cái gọi là nỗi nhớ quê.
Mười bốn năm trước, cả nhà tôi chộn rộn cho một chuyến đi. Tôi còn nhớ trời cứ mưa sụt sùi, ngồi nhìn đâu cũng muốn khóc. Cái nỗi tuyệt vọng, một đi không trở lại cứ gậm nhấm đến mỏi mòn tâm trạng của người ra đi. Đi ra, đi vô, thấy thứ gì cũng bùi ngùi, bịn rịn hoài không dứt. Mười bốn năm sau, cũng vậy- cả nhà lại lục đục chuẩn bị cho một chuyến đi khác. Chỉ có điều chuyến này, chỉ nên gọi là chuyến về. Về để rồi đi. Về- như một người khách, ghi thêm vui buồn, ghi thêm hồi ức, ghi thêm đủ thứ chuyện trên đời, để khi về lại bên này, lại ngậm ngùi nhớ quê.
Đối diện với biển đêm đang ầm ầm dội sóng dưới chân cầu đêm nay. Trước mặt tôi là cả một vòm trời đen trũi với sương mù trôi kín cả một vùng, có tưởng tượng ra không, phía bên kia biển là ngày, là cả một vòm trời gói gọn những gì thơ mộng, những gì ấm áp, những gì ngọt ngào và cả những đắng cay, tủi hờn, cực nhọc của một thời.
Nhớ thương ơi, hỏi có bao giờ nguôi?

10 comments:

Anonymous said...

zậy là đợt này hồi hương dc gòi hihihi

TrucMi said...

Wow thư'c khuya dữ. Sáng sớm Trúc vô là thấy Zen nhớ "nhà" rồi . Không biết có nên ganh với Zen khg vì Zen còn may mắn là còn quá nhiều kỷ niệm.
July 4th khg dắt mấy nhóc đi đâu hết hay sao ? Happy the rest of the 4th weekend nhe .

stranger from a different shore said...

Chi. Zen thu*o*ng,

Ho^`i ddo' em 4 tuo^i? khi gia ddin`h chua^?n bi. cho chuye^'n ddi xa la^`n dda^`u tie^n.

July 4th, 1982 la^`n dda^`u tie^n em dda(.t cha^n xuo^'ng Portland Internation Airport(PDX)...

July 4th, 2008 em lang thang o*? Iowa city, ddi loanh quanh o*? nhu*~ng con pho^' tie^u ddie^`u vi` bao~ lu.t (2008 Flood)...

Mong "chuye^'n ve^`" cua? chi. bo*t' u*u tu*, nhe. nha`ng ho*n "chuye^'n ddi" nha

Love,
Tram

zen said...

Bé Tí hả?

zen said...

Cuối tuần mà Trúc, mà sao dậy sớm vậy?
Cả nhà zen chạy như chong chóng luôn cả weekend. Đỡ là đã tranh thủ clean được cái garage. Phewwwwwwwwwww.

zen said...

Trâm ơi, nhà chị qua đây ngày 6. chị không về chuyến này với cả nhà được.
bao giờ thì về lại AZ?
Take care nghen Trâm.

stranger from a different shore said...

Chi. Zen o*i,

Em ve^` lai. AZ cho*i vai` nga`y thi` bay sang Iowa lai. :)

Chi. take care nghen,

:)
Tram

zen said...

Trâm,
Nhớ quá chịu hổng nỗi hả? :-)Take care nghen!

Trần Huy Sao said...

...bên kia Biển là quê hương ta đó
có Xóm nghèo và ngày, tháng rớt-mồng-tơi
có những bữa cơm đạm bạc đổi đời
khoai sắn một thời nuôi con khôn lớn

con ơi! Nắng chiều nay! Nắng rất cô đơn
vàng kỷ niệm và hanh từng nỗi nhớ
" Khi ta ở, Đất, chỉ là đất ở
khi ta đi đất đã hóa tâm hồn..."

Tiền bối

Trần Huy Sao said...

100 CHỮ

[ Tiền bối thẩn thờ nhìn ra hiên nắng, tặc lưỡi :" Con thấy nắng vàng hanh rứa giống nắng tháng Chạp bên mình !". Tôi xoay lưng nhìn thẳng vào bóng nắng vàng hắt bên sườn đồi, nhớ thương từ đâu lại ụp tới...]
Bài viết ngắn, gọn níu gọi lòng cố xứ. Có dịp chan chung nỗi nhớ với người nhớ-với-quê-hương. Nửa đời quá giang nay tìm thấy quê qua từng câu, chữ ngó-lại-bên-nhà.
Dẫu thân đất khách chẳng thể bao giờ quên nơi cắt-rốn-chôn-nhau.
Xin được, cùng, chia nhớ thương.

Tiền bối