Thursday, October 9, 2008

canh bầu râu tôm

Hôm qua, gọt bầu nấu canh. Tôi sực nhớ tới có lần dượng Phú lên thăm nhà tôi về, viết một cái thư dài cho ba, có ghi luôn cả một câu ca dao cải biến lại để tặng ba mẹ, rằng “Râu tôm nấu với ruột bầu, anh chan chị húp gật đầu khen ngon.” Tôi, lối chừng 8, 9 tuổi đọc được dòng đó, lây luôn cách bày tỏ chân thành của dượng và cái nỗi hân hoan của ba nên nhớ hoài tới bây giờ.
Đến khi nhà tôi ở Mỹ được vài năm, ngày kia chị Hồng gọi điện lại bảo hôm qua chị Phương, bạn chị đi xem phim ngồi sau lưng ba mẹ em trong rạp, phim không xem mà cứ ngồi lắng nghe hai người nói chuyện. Chẳng cần bày tỏ tình cảm kiểu “man rợ” như người nước ngoài nhưng cách nói chuyện đằm thắm và lối nhìn nhau của hai người làm chị Phương cảm động quá nên không kịp chờ tới sáng, gọi cho chị Hồng kể liền. Tôi ngờ ngợ vì không chắc hai người ngồi trước mặt chị Phương trong rạp phim buổi tối hôm đó là ba mẹ tôi nhưng trong dạ cũng thấy vui vui và nghĩ tới nó hoài.
Cái cảnh ba mẹ tôi cắm cúi xì xụp húp nước canh bầu với vài cọng râu tôm hay hai người bỏ tiền ra mua hai cái vé coi xi nê chỉ để vào rạp hỏi anh làm trong phòng lạnh có lạnh lắm không hay em đứng bán hàng cả ngày, chân có phù nề không nghe có vẻ lãng mạn ra phết đấy chứ? Vậy, có con đường nào mà trải đầy hoa hồng?
Tôi đâm nhớ qua cảnh anh em tôi ôm nhau ngồi khóc tu tu vì ba mẹ cãi nhau liên hồi kỳ trận. Dưới con mắt trẻ thơ, chuyện người lớn cãi nhau là to tát lắm, cứ sợ một trong hai người mà xách gói bỏ đi thì lũ con bơ vơ phải biết. Vậy nên có lúc cứ khóc rống lên coi như là nguyên nhân hòa giải.
Lớn tuổi chút thì hiếm khi thấy cãi nhau ra mặt nhưng chuyện ông nói gà bà nói vịt cộng lại hơi nhiều. Cứ cho là càng sống lâu càng tìm ra đủ nguyên nhân để khắc khẩu cũng được. Ba hay lắc đầu than thở mẹ mi càng lớn càng giống mụ Lào. Mẹ thì càm ràm ba mày càng già càng giống ôn Cai. Tưởng gì đâu, đem ôn Cai bỏ chung nhà với mụ Lào biểu sao không có chuyện! Vậy chớ mỗi chiều thứ sáu không thấy ai ở nhà là biết hai người lại rủ nhau đi ăn mì vịt quay giải hòa! Mặt trận nhà ta lại yên tĩnh!
Nói thì nói vậy, tôi cũng mừng là ba mẹ tôi bộc lộ đủ cả mọi mặt hỉ nộ ái ố trong cuộc hôn nhân của mình để con cái thấy được những điều xảy ra là những điều tất yếu, bình thường trong hôn nhân, chứ nếu họ là cặp đôi kiểu mẫu suốt đời chỉ húp canh bầu với coi phim như một bức tranh màu hồng hạnh phúc thì chắc tôi đã lớn lên trở thành đứa không bình thường (ừ, mà mình có bình thường không nhỉ?)
Tự nhiên vì mớ canh bầu mà nhớ tùm lum chuyện, ba mẹ có mắng nhiếc tôi vạch áo cho người xem lưng xem chừng cũng đáng lắm.

2 comments:

Anonymous said...

Tinh cam qua vay, thich nhat la cau tho cua duong Phu do.
L.

zen said...

hehehe, loãng moạn mờ! :-)